BẤT TỬ BẤT DIỆT - Trang 304

Độc Cô Bại Thiên cho Lục Phong hai bạt tai, đối với một võ nhân đó là

sỉ nhục lớn nhất, hà huống lại trước mặt ngần ấy người. Cơ hồ đến một nửa
số môn phái của Thanh Phong đế quốc đều cử đại biểu tới, còn có người
của các đế quốc khác, gã lãnh mối nhục này suýt nữa ngất xỉu đương
trường. Hứa Vân sợ Độc Cô Bại Thiên giết gã nên vội vàng vào kéo sư
huynh đi.

Độc Cô Bại Thiên đến trước mặt Ngân Nhiêm, cúi đầu nói: “Lão đạo,

nguời từng bao giờ nghĩ rằng có ngày hôm nay không? “

Lúc đó Ngân Nhiêm đã xấu hổ đến cực điểm, bản thân bị một hậu sinh

vãn bối đánh lún xuống đất đã đành, đồ đệ sủng ái nhất bị vũ nhục, lại thêm
bị tên nhãi thẩm vấn như phạm nhân. Lão thành danh nhiều năm, quyết ý
thà chết không chịu cúi đầu.

Độc Cô Bại Thiên thấy lão không nói gì, bèn tiến tới hai bước, ghé

mông ngồi lên đầu lão trên mặt lộ ra nụ cười tà dị. “Bủm”, hắn vận khí ép
thành tiếng nổ vang - uế khí xả ra.

“Ha ha.”
Quần hùng nhốn nháo, làm sao ngờ được một thanh niên vừa này còn

đầy bá khí giờ lại biến thành một tên du côn tà khí ngập ngụa, càng không
ngờ hắn lại thực hiện một hành động “hoành tráng” đến vậy.

Quần hùng cười nổ trời, hai chủ tớ Liễu Như Yên cũng cười đến chảy

nước mắt. Bọn Đinh Bình, Lưu Dật Phong càng khoa trương, mỗi tên một
câu tức cảnh làm ngay mấy câu thơ con cóc.

“Độc Cô Bại Thiên xả khí động đất trời”
“Vào ngay miệng Ngân Nhiêm.”
“Lão đạo nghe xả lòng bực dọc”
“Chạy về Lạc Thiên cung khóc lóc.”
“Lạc Thiên cung chủ giận phi thường.”
“Triệu tập tả hữu đến thương nghị.”

….
…..
Đám đông thấy cả bọn tếu táo như vậy, càng cười lớn hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.