BẤT TỬ BẤT DIỆT - Trang 311

thế này quả là chỗ tu luyện tuyệt hảo. Hắn ngầm reo lên may mắn, đi loạn
xạ thế nào lại đến được nơi thế này.

Hắn vứt bỏ hết mọi những phiền muộn trong óc, bắt đầu ngẫm nghĩ sự

tình. Hắn muốn đề cao công lực, giờ đã thành “danh nhân” của Thanh
Phong đế quốc, nhưng công lực lại chưa đạt đến mức đó, cần phải nhanh
chóng nâng cao.

Tuy nhiên rảo một vòng quanh vạt rừng, hắn vẫn không tài nào tĩnh tâm

được, trong óc không ngừng xuất hiện hình ảnh của Tư Đồ Minh Nguyệt,
cố nhớ đến chuyện khác để quên nàng. Mình vào giang hồ để làm gì? Vì
sao phải theo đuổi sức mạnh cực hạn? Vì muốn phục hưng lại Độc Cô gia?
Vì võ học, đạt đến cõi niết bàn của võ đạo, khám phá sinh tử? Vì thống
nhất đại lục? Đều không phải, là vì một loại trực giác muốn mình phải bước
chấn vào giang hồ, trước hết khiến mình mạnh lên, có những việc trọng yếu
đang đợi mình làm. Rốt cuộc là gì?

Ôi, vì sao phiền não của con người nhiều đến thế, đời sống vô ưu vô lự

lúc còn bé quả khiến người ta phải hoài niệm!

Trực giác mách rằng đoạn tình cảm giữa hắn và Tư Đồ Minh Nguyệt

nên kết thúc, phải nghĩ lại thôi.

“Nguyệt nhi phải cách xa mình, tự hỏi lòng mình vẫn còn yêu nàng, hi

vọng nàng được hạnh phúc và vui vẻ, thật sự được sống cùng với người
nàng yêu thương mà không gặp trở ngại gì. Chỉ là không biết nhân phẩm
Lưu sư huynh đó như thế nào, ôi! Nếu nàng đã chọn lựa như vậy át phải có
dũng khí đối mặt với tương lai.”

Từ lúc nào mình lại biến thành đại lượng như vậy, không phải mình vẫn

không buông bỏ nổi nàng sao?

Yêu không phải là chiếm hữu.
Khi bạn thích ánh trăng, không thể chỉ tìm cách hái trăng xuống đặt vào

chậu nước của riêng mình.

Nhưng ánh trăng vẫn chiếu rọi vào phòng.
Yêu một người phải tìm cách khác để có được, khiến một người thành

hồi ức vĩnh hằng trong đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.