BẤT TỬ BẤT DIỆT - Trang 334

ám hại khiến ta thụ thương, lần đầu tiên ta khổ sở như vậy. Ngươi - - chết
chắc rồi.”

“Làm quỷ dưới hoa mẫu đơn cũng phong lưu, xuống hoàng tuyền ta nhất

định sẽ kể với các quỷ huynh quỷ đệ là thiếu cung chủ Lạc Thiên cung có
gò má mịn màng thế nào, da trắng bao nhiêu, mông….”

Lãnh Vũ tung một cước đá hắn lăn đi rồi thổ ra thêm một ngụm máu,

tiếp đó là liên hoàn cước khiến khắn liên mồm kêu lên thảm thiết, lăn lộn
dưới đất, sau cùng bất động, hơi thở mong manh, xem ra khó lòng sống nổi.

Lãnh Vũ cúi xuống: “Có trách phải trách ngươi chạm vào người không

nên chạm, yên tâm đi, ngươi chết rồi ta sẽ lo liệu cho.”

Đúng lúc đó hai mắt đang nhắm tịt của hắn mở bừng, xạ ra hai đạo hàn

quang. Hắn chỉ đợi cơ hội này, cơ hội duy nhất, Lãnh Vũ chưa kịp phản
ứng gì đã bị hắn chộp cứng hai tay, kéo vào lòng.

Hai chân hắn kẹp chặt hai chân nàng, hai tay ôm chặt hai tay cùng

thượng thân của nàng. Lãnh Vũ hổ thẹn đến phát cuồng, đã bao giờ nàng bị
vũ nhục thế này đâu. “Ta giết ngươi”, nàng vận công lực toàn thân, định
tránh thoát khỏi vòng tay hắn nhưng Độc Cô Bại Thiên xuất thân thế nào,
từ nhỏ đến lớn là lão đại của đám lưu manh, sở trường nhất là kiểu đánh
đấm vô lại này. Hắn ôm nàng liên tục lăn tròn dưới đất, sau cùng cắn luôn
vào vành tai nàng.

“Ầm,” đầu óc Lãnh Vũ trống rỗng, liền đó phát giác chuyện gì đang xảy

ra, rít lên kinh hãi: “A, đồ lưu manh, bỏ ta ra.” Dung nhan tuyệt mĩ ngập vẻ
sợ hãi. Độc Cô Bại Thiên nhất định không chịu nhả vành tai nàng ra, nhân
lúc hoảng loạn vung tay điểm một loạt đại huyệt trên mình nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.