BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 107

CHƯƠNG 5

BIỂN VÀ NHỮNG CÔ THANH NỮ

Bây giờ máy bay là nhà. Dưới cánh máy bay, tôi ăn trưa, và trong những

phút nghỉ ngơi giữa các lần xuất kích, tôi đọc báo, viết thư, ghi nhật ký.

Khi trung đoàn bắt đầu di chuyển từ sân bay này sang sân bay khác, tôi

đã định ghi lại những nơi đóng quân. Nhưng đến cuối tháng bảy sang đầu
tháng tám. những cuộc chuyển sân xảy ra như cơm bữa làm tôi phải từ bỏ ý
định ấy.

Khi còn ở sát biên giới, chúng tôi gần như không thấy người tản cư và

binh lính của các đơn vị tan rã lui về phía sau. Nhưng bây giờ thì khác...

Những chiếc xe ngựa, xe bò lăn bánh chậm chạp. Ngồi trên những đống

quần áo cũ, người già, đàn bà, trẻ con tất cả đều kiệt sức, cháy nắng, xám
bụi. Vài chiếc xe có che bạt, lấp ló những khuôn mặt trẻ con.

Súc vật cừu ngựa lẫn lộn, la hí suốt dọc đường. Từng đám bụi mù bao

quanh. Những chiếc máy kéo kéo theo từng đoàn ba bốn chiếc máy gặt đập.
Xe ô tô bóp còi xin đường một cách tuyệt vọng.

Dừng lại ở rặng cây ven đường để tránh bụi, chúng tôi nhìn làn sóng

đáng thương ấy chảy qua. Đúng là quân đội ta đã không chặn được cuộc
tiến công của kẻ thù. Và cũng như họ, chúng tôi phải rút lui với hy vọng sẽ
nhận được viện binh, nhận thêm lực lượng mới.

Các binh sĩ đi qua, người bị thương và cả người mạnh khỏe, chân đi giày

quấn xà cạp, áo ngoài ướt đẫm mồ hôi. Một vài người đeo ga-men ở thắt
lưng, không có súng ống, áo ca-pốt cuộn lại một cách nặng nề, túi đựng
bánh khoác trên vai, thìa ăn bỏ túi hoặc vài vào xà cạp. –

Một người đến gần và hỏi họ:
- Sao không có vũ khí?
- Không có.

- Sao lại thế?
- Không được phát. Người ta bảo không có đủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.