BẦU TRỜI TRONG TRẺO - Trang 141

Đợi Ninh Vũ thu dọn xong xuôi, Lan Hinh cũng đã ăn xong, từ trên

giường đứng dậy, “xoạt” một tiếng kéo bức rèm ra, ánh nắng liền chiếu vào
phòng.

“Ánh mặt trời khiến sắc mặt chị thoạt nhìn không tái nhợt lắm…” Thanh

âm của Ninh Vũ xuất hiện phía sau Lan Hinh, bất quá chỉ một lát, Lan Hinh
đứng trước cửa sổ liền cảm giác được hơi thở của Ninh Vũ tiếp cận, tay
nàng vòng quanh eo Lan Hinh, cằm nhẹ nhàng tựa lên vai cô, giọng nói
trầm thấp: “Thời tiết hôm nay thật đẹp.”

Cả người Lan Hinh cứ thế tựa trong lòng Ninh Vũ, ánh mặt trời mỏng

manh chiếu lên mặt, như một lớp sa mỏng ánh vàng rực rỡ, chỉ là trái tim cô
lại đột nhiên đập vội. Hai người đều không nói gì, chỉ là hô hấp có chút quá
gần gũi, Lan Hinh đột nhiên có ảo giác, cuộc đời vốn khô quắt của mình
liền trong hơi thở này mà dịu lại, thậm chí được hoà tan.

Dễ chịu, đó là từ đẹp đẽ vĩ đại biết bao, hoà tan, đó là thứ đáng sợ tới

nhường nào…..

Lan Hinh bộ dáng phục tùng cười khẽ, thì ra kháng cự dụ hoặc, ngăn

chặn mình dung túng bản thân lại gian nan như thế. Cám dỗ, như sợi dây
thừng trói buộc trong tim, khiến người ta không thể giãy dụa.

Lan Hinh nghiêng đầu lại, khoảng cách giữa hai người lúc đó tựa hồ chỉ

một li, hơi thở trao nhau, rồi sau đó thống nhất, ai ảnh hưởng ai, ai mê hoặc
ai, chỉ sợ ai cũng không nói rõ được.

Khi ánh mặt trời lướt qua viền tóc Lan Hinh, thứ ánh sáng vàng ươm

sáng lạn rơi xuống sườn mặt Ninh Vũ, hình ảnh người kia liền ngày càng
gần, rồi sau đó lớn đến nỗi khó có thể nhìn rõ.

Lan Hinh nhắm mắt, hơi ngửa đầu, ánh mặt trời vào đông không ấm áp,

chỉ hơi thở nóng rực dần dần gần sát, bao phủ lấy người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.