BẦU TRỜI TRONG TRẺO - Trang 351

Lan Hinh vừa quay đầu liền nhìn thấy người phụ nữ đang mớm sữa cho

con bên kia, nháy mắt liền hiểu ra cô bé Ninh Vũ này đang ngượng.

“Không sao cả, người nhà quê phần lớn đều duy trì việc nuôi con bằng

sữa mẹ, khi ra khỏi nhà chỉ đành mang con theo, nhưng trẻ con đâu biết gì,
đói bụng thì khóc thôi.” Lan Hinh mỉm cười thấp giọng nói.

Ninh Vũ rụt cổ, dùng sức gật đầu, nàng cũng biết chuyện này rất bình

thường, nhưng thế nào lại cứ cảm thấy xấu hổ, khiến trái tim đập “thình
thịch”.

“Nếu tôi không học lên thì có lẽ lúc này cũng giống vậy.” Lan Hinh nói

rất hờ hững, nhưng trong lòng lại thầm may mắn. Nếu năm đó cha mẹ
nghèo khổ không kiên trì để mình đi học, để mình ra khỏi ngọn núi kia, thì
mình nay hai mươi sáu chắc có lẽ đã gả cho một anh chàng nông dân từ lâu,
có lẽ cũng đã sinh hai đứa nhóc.

Lan Hinh nhịn không được nhìn thoáng qua người phụ nữ đang cho con

bú kia, thầm nghĩ, nếu thế này thì có lẽ mình cũng đã mất đi khả năng tự
hỏi, chỉ có thể bị cuộc sống điều khiển, vì cái ăn cái mặc, vì chồng con,
từng bước một đi đến ngày xuống mồ.

“Sao có thể chứ……” Ninh Vũ thấp giọng phản đối, ở trong cảm nhận

của nàng, Lan Hinh chính là một gốc lan tháng hai trên vách núi, độc lập
đón gió. Cô vĩnh viễn xinh đẹp như thế, thông minh lại khéo léo. Ninh Vũ
không tưởng tượng ra nổi Lan Hinh sẽ thành bộ dáng đó.

“Nếu tôi không đi học, là một đứa thất học, thì rất có khả năng sẽ như

thế. Không hiểu biết đôi khi không phải lỗi của mình, chỉ là không biết đến
một thế giới khác, không có cơ hội được nhận tri thức mà thôi, cũng hoặc là
nói, bởi vì không có cơ hội tiếp nhận giáo dục, không ra khỏi cái vòng nhỏ
hẹp của cuộc sống để tiếp xúc với nhiều người và cơ hội hơn, cho nên nếu
tôi không ra thế giới bên ngoài thì sao có thể không giống vậy đây.” Thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.