đường, rồi cả đám nòng nọc bé xíu đen đen vẫy cái đuôi bơi qua lại trong
ao. Tất cả những thứ đó đối với Ninh Vũ mà nói phần lớn đều chỉ từng nhìn
thấy trong sách, giờ phút này lại chân thật hiện ra trước mặt, tươi đẹp như
thế.
Núi rừng như chốn tiên cảnh, người yêu lại ở ngay bên cạnh, hít thở bầu
không khí tươi mới, nghe tiếng chim thanh thuý kêu vang, thi thoảng lại bị
sương đọng trên lá rơi xuống trúng người, lành lạnh. Đi mệt có thể dừng
chân bên con suối nhỏ ven đường, vốc nước suối rửa mặt, cảm giác mát mẻ
trong nháy mắt liền ngập tràn, người cũng cảm thấy lên tinh thần rất nhiều.
Tất cả những điều đó khiến tâm tình suốt hai ngày qua bị sự nhiệt tình
muốn làm chuyện tốt của bà con hàng xóm khiến cho buồn bực được giải
phóng hoàn toàn, trở lại như ảo tưởng của núi rừng trong cảm nhận của
Ninh Vũ — tươi mát, tự nhiên, sạch sẽ, tốt đẹp.
Nếu không phải vì có người lớn ở đây, Ninh Vũ cảm thấy mình có lẽ sẽ
tìm một chỗ bằng phẳng trên núi, nằm xuống, để cho ánh nắng nhỏ vụn
xuyên qua khe hỡ giữa tán lá dày đặc rơi trên người mình. Có lẽ mình sẽ
lẩm nhẩm hát một bài ca, có lẽ sẽ ngâm một bài thơ, cũng hoặc là không
làm gì cả, chỉ nhắm mắt lại, ôm người mình yêu hít thở bầu không khí trong
lành này.
Con đường mòn uốn lượn gập ghềnh cũng không thể chứa quá nhiều
người đi song song, Ninh Vũ liền để Lan Duệ và tiểu Húc đi trước, nàng
kéo Lan Hinh đi cuối cùng, đoạn đường núi lãng mạn như thế, nếu không
thể nắm tay cùng người mình yêu, Ninh Vũ cứ cảm thấy có chút không đủ
hoàn mỹ.
Mà Lan Hinh tựa hồ luôn hiểu biết lòng nàng, theo ý Ninh Vũ, giao bàn
tay hơi gầy của mình vào tay Ninh Vũ. Ninh Vũ cảm thấy mình có thật
nhiều thật nhiều điều muốn nói, nhưng nắm tay Lan Hinh rồi, trong nháy
mắt lại cảm giác tựa hồ cái gì cũng không cần nói mà cô đã hiểu rõ cảm