BẦU TRỜI TRONG TRẺO - Trang 437

Ngôi miếu cổ trong núi này đã được xây vô số năm tháng trước, tuy

cũng không huy hoàng, nhưng mái cong hàng cột cũng coi như có chút khí
thế.

Hương khói ở đây đương nhiên không thịnh vượng như trong thành phố,

nhiều khi cả ngày không có người, bình thường mỗi lúc hội chùa mới có
nhiều thu nhập. Bất quá dù thế, bởi vì quê nhà thờ phụng, đến ngày hội
chùa luôn có người cầu thần bái phật muốn đưa chút tiền nhang tiền dầu,
hoặc là những người đi làm công xa cầu tài vận, hay người thân mang bệnh
cầu được khoẻ mạnh, hay ai thấy vận khí không tốt nên đến cầu bình an,
người kết hôn rồi thì đến cầu con cái. Đương nhiên, cũng có nông dân đến
chỉ vì cầu cho mưa thuận gió hoà, heo khoẻ gà mập.

Ít tiền thì bỏ vào hòm công đưc năm đồng, ra ngoài kiếm được tiền thì

bỏ vào hòm hai mươi đồng, đôi khi thấy người vào miếu tốn hai đồng mua
cái đèn trời*……

(*thiên đăng – đèn Khổng Minh)

Tiền công đức tuy kém ra với những ngôi chùa lớn trong thành phố,

nhưng cũng không tham ô như thế, tiền công đức ở đây, trừ để làm chi phí
cho hai vị hoà thượng trong chùa, gần như đều dùng để sửa chữa chùa
miếu. Huống chi hoà thượng đã khai khẩn hai mảnh đất ở bên cạnh miếu,
trồng rau xanh củ cải, đồ ăn uống đôi khi những vị hương thân quanh đó
cũng sẽ đem lại đây, cơ bản cũng không cần tiêu tiền gì. Đến khi cần sửa
chữa, lại lên núi kiếm ít rơm, củi, thậm chí gạch đá, nhân công. Ngôi miếu
này cũng coi như do làng xóm quanh đó mười dặm tu bổ gìn dữ.

Bước vào cửa miếu, hoà thượng ngồi xếp bằng trước tượng Phật gõ

chiếc chuông đồng bên người một chút, tiếng chuông vang lên, có ý đón
khách. Bà Lan lập tức cười chắp tay khom người với vị hoà thượng già: “Ai
di đà Phật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.