BAY ĐÊM - Trang 4

1

Bên dưới đôi cánh bay, những quả đồi đã rạch sâu thành đường xé nước

thẫm màu trong ánh vàng ban chiều. Đồng nội rạng rỡ ánh sáng, sáng kéo
dài đến bất tận: ở đất nước này đồng nội không khi nào ngừng hắt lên ánh
vàng, cũng như vào lúc tàn đông, chúng không khi nào ngừng hắt lên màu
trắng tuyết.

Tên đường chở chuyến tàu thư Patagonie

[1]

từ cực Nam châu Mỹ về

Buenos – Aires, phi công Fabien nhận ra những dấu hiệu chiều buông
xuống giống như nước một bến cảng: từ cái bằng lặng, từ những gợn sóng
nhẹ nhàng do những áng mây êm đềm khẽ họa nên. Anh bước vào một cửa
biển mênh mông và diễm phúc.

Trong cái yên tĩnh ấy, anh tưởng như đang thanh thản dạo bước, gần như

một chú mục đồng. Các chú mục đồng ở Patagonie không chút vội vàng đi
từ đàn cừu này đến đàn cừu kia: anh đang đi từ thành phố này qua thành
phố nọ, anh là mục đồng của những thành thị nhỏ xinh. Hai giờ một lần gặp
những thành thị ấy uống nước bên sông hoặc gặm cỏ trên đồng.

Đôi khi, sau trăm kilomet thảo nguyên còn hoang vắng hơn cả biển cả,

anh bay ngang một nông trại hẻo lánh, anh chợt thấy như nó chở nặng
những kiếp người lui lại phía sau, giữa những sóng cồn đồng cỏ, và thế là
anh đã nghiêng cánh chào con tàu thủy ấy.

“Đã nhìn thấy San Julian; mười phút nữa chúng tôi hạ cánh”.
Người điện báo trên máy bay loan tin cho tất cả các trạm dọc đường bay.
Suốt hai nghìn năm trăm kilomet, từ eo biển Megellan đến Buenos –

Aires trải ra những trạm dừng tương tự; những trạm dừng này mở vào biên
thùy bóng đêm, như ở châu Phi mở vào biên thùy cõi huyền bí, bóng đêm
như cái thôn trấn quy phục cuối cùng.

Người điện báo chuyển mẩu giấy cho người lái:
“Trời đầy dông, hai ống nghe đầy tiếng phóng điện. Có định ngủ lại San

Julian không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.