Fabien mỉm cười: bầu trời yên tĩnh như một bể kính nuôi cá, và các trạm
dừng phía trước đều thông báo: “Trời trong, không gió”.
Anh đáp:
“Đi tiếp như thường”.
Nhưng người điện báo nghĩ bụng rằng có những cơn dông vẫn ẩn nấp
đâu đây, như những con sâu chui trong quả ngọt; đêm hẳn là sẽ đẹp vậy mà
đã thối nhũn rồi; anh thấy ghê tởm khi bước vào cái bóng tối sắp nát rữa ấy.
Cho động cơ chạy không tải khi đáp xuống San Julian, Fabien cảm thấy
mệt rã rời. Mọi cái gì khiến cho kiếp đời người thành dịu ngọt bỗng lớn ùa
tới với anh: những ngôi nhà của họ, những quán trà xinh xẻo của họ, những
rặng cây trên đường họ tản bộ. Anh thấy mình giống một kẻ đi chinh phục
vào buối chiều tối đã hoàn thành thăng đoạt đang nhoài tấn thân mình trên
đất đai đế quốc mênh mông và bỗng nhận ra cái hạnh phúc xoàng xĩnh của
người đời. Fabien cảm thấy mình cần buông vũ khí, cần cảm nhận cho hết
tấm thân nặng trịch và xương cốt đau dần, con người còn phong phú thêm
vì những nỗi khốn cùng và cân được tồn tại nơi đây trong cốt cách một con
người giản dị đưa mắt qua cửa sổ suy ngắm một ảo ảnh kể từ nay đã thành
bất biến. Ngôi làng nhỏ xíu kia, có thể anh đã chấp nhận nó: sau khi đã
chọn lựa chán chê, con người vẫn vui lòng chấp nhận cái ngẫu nhiên trong
cuộc sinh tồn và có thể yêu nó. Như là tình yêu, nó vây lấy ta. Fabien
những mong sống nơi đây thật lâu, nhận cho mình ở nơi đây cái phận của
vĩnh cửu, vì đối với anh, những thành phố nhỏ nơi anh sống qua một giờ
cùng những khu vườn bọc tường cũ kỹ anh bay ngang, dường như chúng
đều sống đến muôn đời cái cuộc sống trải dài bên ngoài con người anh. Và
cái làng kia đang bốc lên cao dần tới tổ bay và đang dang rộng tay đón anh.
Fabien nghĩ đến những con người được kết giao, những cô gái măng tơ,
những tấm khăn bàn trắng thân tình, nghĩ tới mọi cái gì chầm chậm dần dần
đã trở thành cái thuộc về con người cho đến muôn đời. Cái làng đã trôi đi
sát dưới đôi cánh bay, phơi bày cái huyền bí của những khu vười kín đáo
mà cổng cao tường chắc chẳng còn chở che cho nữa. Những khi đã chạm
đất, Fabien biết rằng anh đã chẳng nhìn thấy chút gì, có chăng chỉ là chút