Cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên được ngày hôm đó. Trong cái
rét hiếm có của vùng quê, cô mặc phong phanh ngồi trên băng ghế
dài ngoài hành lang phòng bệnh, tay cầm lá thư thông báo bệnh tình
nguy kịch của mẹ. Không biết qua bao lâu, trong không gian im ắng
bỗng vang lên tiếng bước chân vững chãi. Cô ngẩng đầu lên, nhìn
xuyên qua màn sương mỏng manh, bóng dáng anh xuất hiện rõ ràng
trong tầm mắt…
Kể từ ngày bắt đầu yêu anh thì em đã biết giữa hai ta còn chặng
đường rất dài phải đi – Bầy Hạc.