BẢY NĂM SAU - Trang 347

Cơn mưa kéo dài tầm hai mươi phút, nhấn chìm nền đất trong nước khiến
bước tiến của họ càng thêm chật vật.

Họ dừng lại một lúc vào giữa trưa, sau năm tiếng liền đi bộ. Sebastian run

lẩy bẩy và tưởng như co thể ngất ngay được. Độ ẩm khắp nơi đều bão hòa.
Kết hợp với cơn sốt, nó khiến anh ngộp thở. Anh đã uống hết chỗ nước của
mình và đang khát khô họng. Camille nhận ra điều đó nên đưa bình nước
của cô bé cho anh nhưng anh từ chối.

Anh ngồi tựa vào một gốc cây, rồi ngẩng lên nhìn ngọn cây vươn cao tới

hơn bốn chục mét. Trong lúc mê man, những khoảng trời ló ra dường như
lại khiến anh thấy dễ chịu. Nhưng mẩu xa xăm của thiên đường…

Đột nhiên, anh cảm thấy ngứa ngáy: một đàn kiến lửa đang bò dọc cánh

tay anh, luồn vào trong tay áo sơ mi, anh cố xua chúng đi bằng cách cọ tay
và thân cây; những con côn trùng bé xíu bị lực ép nghiền nát thành một vệt
nước màu ửng đỏ.

Một tên vệ sĩ tiến đến ngang tầm anh rồi giơ con dao rựa lên. Sebastian

hoảng sợ co rúm người lại. Gã chém dao vào thân cây rồi bảo Sebastian
nếm thử nhựa cây. Từ thân cây chảy ra một dòng nhựa màu trắng nhớt dính
có vị sữa hơi giống nước dừa. Gã lông lá đó cắt dây trói để anh có thể hứng
đầy nhựa vào bình nước.

Họ tiếp tục đi thêm một tiếng nữa thì tới được địa điểm mà Memphis

Decker đã chỉ trên bản đồ.

Không có gì.

Không có gì đặc biệt ở đây.

Chỉ có một mạng lưới cây cối chằng chịt.

Những sắc thái khác nhau của màu lục cứ trải dài đến bất tận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.