BẢY NĂM SAU - Trang 48

- Không chỉ là chuyện nó trốn đi, mà còn chuyện nó nhất quyết không để

chúng ta tìm ra nó.

- Nó làm như thế là vì lý do gì cơ chứ? Nikki hỏi.

- Nó lại gây ra một vụ dại dột nữa, rõ ràng là thế. Chắc chắn là chuyện gì

đó nghiêm trọng, Sebastian đáp.

Mắt Nikki nhòe lệ và cổ họng cô nghẹn đắng. Một nỗi sợ hãi đến ám ảnh,

càng lúc càng lớn, đã dồn xuống bụng cô. Dù là đứa thông minh và có tài
xoay xở, con trai cô vẫn còn ngây thơ và mơ mộng. Chuyện nó ăn cắp khiến
cô không vui. Chuyện nó mất tích khiến cô hoảng loạn!

Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy hối tiếc vì đã dạy dỗ con trai theo kiểu

để thằng bé độc lập quá như thế, đã ưu tiên hàng đầu những giá trị như sự
rộng lượng, lòng khoan dung vì tính cách cởi mở với người khác. Sebastian
nói không sai. Thế giới bây giờ quá tàn nhẫn và nguy hiểm với những kẻ
mơ mộng và lý tưởng hóa. Làm sao có thể sống sót qua cuộc đời ấy nếu
không có đủ độ vô liêm sỉ, xảo quyệt và tàn nhẫn?

Sebastian lại rít thêm một bụm khói thuốc rồi nhả vào làn không khí

trong vắt. Phía sau anh, chiếc ống thông gió kêu ro ro như tiếng gừ gừ của
một con mèo. Nỗi lo âu trong anh tương phản với bầu không khí yên bình
vẫn toát lên từ khung cảnh lúc này dù mọi chuyện có thế nào.

Ở trên cao hẳn so với các ngôi nhà, cách Manhattan một khoảng khá xa,

anh bao quát được ồn ào và náo động của thành phố. Một đàn ong, bị thúc
ép phải kiếm đủ dự trữ trước khi mùa đông đến, kêu vù vù quanh một cái
tổ. Lọt qua các bụi cây con, những tia nắng tô điểm thứ ánh sáng màu vàng
óng lên chiếc thùng gỗ chứa nước đặt trong bộ khung han gỉ.

- Cô nói qua cho tôi biết về những chỗ quen thân với Jeremy đi.

Nikki dụi đầu mẩu thuốc vào chiếc chậu đựng đầy đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.