BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 1028

“Một thời gian sau tướng công của ta và đứa con của ta bị giết chết! Vì ta
không dẫn tên ác bá đó đến đây cướp mộ của người. Ta không cho hắn lấy
kho báu này. Lại một lần nữa ta cảm thấy hối hận và nhớ đến lời sư phụ
ngày xưa. Ta giúp người là hại người rồi hại mình. Nhưng người có biết gì
không? Ta mất tướng công mất con nhưng trời vẫn còn thương, cho ta hi
vọng cuối cùng. Ta đã mang công chúa ra ngoài, mang theo bao nhiêu năm
bảo vệ hồn phách bao nhiêu năm. Bây giờ công chúa đã được trọng sinh
mặc dù mới 10 tuổi nhưng lại vào thân xác của người 18 tuổi. Cô ấy rất
xinh đẹp. Những năm tháng sau này nhất định cô ấy sẽ sống tốt”

“Người có cảm nhận được không? Hoàng hậu?”

Nói vừa xong thì nước mắt của bà chảy ra, gương mặt đẹp đẽ kia vẫn lạnh
ngắt lạnh tanh, bà ngẩn mặt lên rồi nói lời cuối.

“Cảm ơn túi gạo của người. Ta biết số phận có thay đổi bao nhiêu lần thì
vẫn như nhau, nhưng ta vẫn cảm thấy có lỗi với người, có lỗi với gia đình
ta”

Bà mỉm cười cái rồi chợt nhớ đến cặp mắt long lanh của công chúa nhỏ, bà
nhắm mắt lại rồi thở hắt ra. Nhìn ra bên ngoài lần cuối bà dần dần biến mất
khỏi không trung.

Bà mở mắt ra thì đã thấy mình đứng trước một căn nhà rách nát, chợt bà
tiến lại chỗ bàn thờ rồi đặt cái cung tên lên, bà nhìn qua cái lọ cốt rồi nói:

“Sư phụ à… chủ nhân của cái cung đã đi đầu thai chuyển kiếp rồi. Bây giờ
cái cung này trả lại người. Con đã biết lời người nói ngày xưa có ý nghĩa gì
rồi, nhưng con sẽ không hối hận. Con biết người cũng không trách con”

——————————————-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.