BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 277

Bà Hậu nhìn cô mỉm cười, bà ấy gật đầu cái rồi nói:

“Được, nghe theo cô, dù sao đó cũng là chính kiến của cô, tôi sẽ tôn trọng
quyết định của cô, dù sao sau này không có tôi. Cô cũng tự đưa ra quyết
định riêng cho mình!”

Bà nói câu đó xong thì mỉm cười, cô cũng gật đầu cái rồi nói:

“Bà cứ để cô ấy và Kim Nhã ở lại đó, đừng thiêu họ, tôi biết một cô nương
liễu yếu đào tơ như cô ấy sẽ sợ lửa lắm, nên bà đừng làm thế!”

Cô từ từ quay lại nhìn cái quan tài, bỗng lòng cô cảm thấy có cảm giác lâng
lâng, thấy được ánh mắt của cô, toát ra sự nhân hậu nhưng buồn bã. Bà
chợt liếc nhìn thẳng vào mắt cô, bà hỏi:

“Cô thương tiếc cho cô ấy mặc dù chưa quen biết được bao lâu, vậy lần
trước chuyện của tiểu thư Huệ, cô lại mảy may không chút động lòng? “

Cô mỉm cười khi nghe câu nói đó của bà, chợt cô im lặng rồi nói:

“Chẳng hiểu sao nữa, tôi chỉ cảm thấy cô ấy đáng thương vì tâm hồn cô ấy
méo mó, chứ chuyện sống chết của thế gian. Tôi không dám xía vào, nói
thật, tôi muốn cứu cô ấy, nhưng nghĩ đến chuyện cô ấy sẽ bị nhà họ Lê coi
thường, khinh rẻ và đày đọa, sống mà còn khốn khổ hơn cả chết. Vậy tôi
còn ngăn cản lại làm gì, cho cô ấy cơ hội được làm lại kiếp sau không tốt
hơn sao. Tội ác của cô ấy cũng không bị người đời khui ra, thà cho cô ấy
tấm thân trong sạch chết đi, còn hơn sống mà người đầy nhơ nhớp, bà nghĩ
cái nào tốt cho cô ấy hơn?”

Bà Hậu liền cười nhẹ, trong ánh mắt cô có một sự kiên cường bất khuất,
nhưng lại pha lẫn vào một ít sự sự dịu dàng, và rất nhiều sự nhân hậu ấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.