BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 281

Bà Hậu hét lên, cô chạy càng lúc càng nhanh, nước như một con thỏ trắng,
né tránh tay cô như né móng vuốt của con sói. Bà chợt đưa tay lên bấm
bấm, bà trợn mắt lên cái rồi hét:

“Đứng lại!”

Cô vừa nghe xong đã theo lời bà ngay, cô đứng lại. Sau đó cơn nước kia
chợt cái ào một phát, nó rơi xuống đất hết. Trước mặt cô là cơ thể đang treo
lơ lửng của tiểu thư Ân Tình.

Tay cô giơ ra, tay cô ấy thì đặt ngay cổ mình, tựa như chỉ một cự li ngắn
nữa thôi mạch máu trêи cổ của cô sẽ bị xé nát bởi cái móng vuốt đó. Cô
chớp mắt cái rồi thẫn thờ nhìn, cô ấy liền mỉm cười:

“Tiến lại đây!”

Bà Hậu liền giơ tay ra, trong tay áo bà bay ra một sợi chỉ đỏ, sợi chỉ ấy
quấn quanh eo Hoài Thục rồi lôi cô ấy trở lại ra phía sau. Bà giơ thêm tay
nữa, trong đó bay ra sợi chỉ màu đen, và nó tiến sát gần lại chỗ tiểu thư Ân
Tình. Nó muốn truy đuổi tiểu thư ấy, sau đó một khắc nhỏ nhoi, tiểu thư Ân
Tình đó đã nhảy xuống ao. Để lại gương mặt bà Hậu còn tái xanh tái đỏ, bà
nắm áo cô cái rồi thở gấp. Cô nhìn vào sợi chỉ đỏ trong tay áo bà, mặt bà tái
đi theo kiểu mất máu, cô nhìn kĩ hơn mới bắt đầu lạnh sóng lưng, cô lấp
bấp nói:

“Là gân máu của bà!”

Đó không phải sợi chỉ bình thường đó vốn dĩ là một sợi gân máu. Nhìn thấy
sợi dây dùng để bắt tiểu thư Ân Tình đã đứt ra từng sợi, cô mới bắt đầu cảm
thấy sự việc đã dần trở nên nghiêm trọng như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.