BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 496

những cơn sóng gợn đập vào mặt cô, cô chỉ thấy đến khúc bị quăng xuống
ao, còn cảnh vật xung quanh cô có thấy được gì đâu. Cô lắc đầu tỏ ra không
biết, bà Hậu cũng đành bó tay. Chợt hít hà một hơi, cô lại cảm thấy có cái
gì đó xuất hiện trong đầu cô. Cô nhìn xuống tách trà còn ấm nóng nghi ngút
khói dưới bàn, cô cầm nó lên ngửi cái rồi trợn mắt lên.

“Bà Hậu, tôi nhớ ra một chuyện, lúc trước khi bị quăng xuống ao, tôi có
ngửi thấy mùi trà tươi, mùi rất dịu dàng thanh dịu. Nhưng tôi có thể chắc
chắn, quanh cái ao đó có thể sẽ có một vườn trà! Hoặc gần một vườn trà!”

Nói xong bà Hậu liền nói:

“Vườn trà? Tôi không biết quanh đây ở đâu có vườn trà, vì thôn Vĩnh Lợi
này không có vườn trà nào cả!”

A Tỳ ngồi lặng nãy giờ chợt nó nói:

“Thật ra…ở gần đây có vườn trà. Nó không hẳn là một vườn. Nhưng ở có
trà, và có cả ao nước, nước ở đó rất lạnh, nghe người ta bảo do cái hồ đó có
rất nhiều người đã tự sát nên nước rất lạnh. Dưới lòng hồ lại có rất nhiều
xương người nữa. Nơi đó tuy nhiều người biết nhưng họ hầu như không nói
cho nhiều người nghe, sợ lại có chuyện gì không hay xảy ra!”

“Nếu như đã là nơi đáng sợ đến độ người ta đều muốn giấu đi, vậy tại sao
tiểu thư lại biết?”

Bà Hậu thắc mắc hỏi, vốn dĩ không phải là bà nghi ngờ gì, bà chỉ muốn xác
minh một chút. Để mọi chuyện rõ ràng hơn như vậy mới không phải đi
công cốc.

“Thật ra! Lúc trước nghe nói cậu Cảnh Minh rất thích uống trà, lại còn hay
nghiên cứu về mấy loại trà, tôi có mò ra đó hái một ít mang về!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.