BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 498

Nói xong chợt cô đi ngang một căn phòng, được đóng hờ một vài cái khúc
gỗ. Cô thấy mấy căn phòng kia toàn là trống, đến căn phòng này lại nghe
thấy tiếng rơm rạ lạo xạo. Cô quay qua nhìn thì giật mình hốt hoảng, tự
nhiên thấy một bóng đen ngồi thù lù ở đó, tóc tai bù xù, lại còn mặc bộ y
phục màu trắng. Đang căng thẳng sợ gia nô nhà họ Hoàng phát hiện ra nên
tâm thế có hơi chột dạ, nên giật mình, cô quay qua vỗ vỗ ngực cái rồi nhìn
kĩ hơn. Người đó bò lại gần cái cọc gỗ rồi nói:

“Là cô đúng không Hoài Thục? À không thiếu phu nhân Hoài Thục. Cô
đến đây thăm tôi sao?”

“Là tiểu thư Xuân Nghi?… “

Cô hơi thắc mắc hỏi, chợt bà Hậu đứng lại, A Tỳ cũng đứng lại. Tiểu thư ấy
bò lại gần rồi nói:

“Cô đi đâu thế? Cô định trốn ra ngoài à?”

“À không! Tôi có việc thôi!”

Cô nói châm chế, tiểu thư ấy nói nhỏ nhưng có vẻ nói chuyện rất gấp, rất
quan trọng, cô mới nán lại một chút để nghe.

“Thiếu phu nhân à. Thật ra tôi biết thiếu phu nhân không phải người xấu,
tôi cũng không phiền gì cô, chỉ mong cô nói cho cậu nghe một câu. Tôi biết
cậu rất coi trọng cô, tôi hứa sau này tôi sẽ ngoan ngoãn, cô cứu tôi tôi nhất
định đội ơn cô, sau này cô nói gì tôi sẽ nghe đó!”

Nói xong tiểu thư ấy giơ tay ra, cô không nỡ bỏ đi, ngồi xuống dưới xem cô
ấy nói gì, cũng một phần bị cô ấy phát hiện ra rồi, nếu bỏ đi nếu cô ấy mà
hét lên một cái có phải lại bị phát hiện ra không. Thôi thì ngồi xuống trấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.