BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 656

ra khỏi ánh sáng của đèn, cô lại thấy gương mặt ấy như phát sáng. Rồi môi
cô lấp bấp, cô nói như đứt thành chữ.

“Bà…Hoàng, bà Hoàng…”

Cô nói mà như run rẩy, bà ấy đã phát hiện ra cô đã phá cái quan tài đó rồi
sao?

“Không thể nào!”

Cô chuẩn bị tư thế đứng dậy, vì chắc chắn bà ấy đang nhắm về hướng này
mà tiến đến, cô co chân lên, một tay nắm vào cây rừng, một tay run lên lẩy
bẩy. Vẫn còn run từ khi cô cắt đứt hết dây thừng.

Bây giờ, bây giờ chỉ có thể chạy mà thôi. Cô sợ ánh mắt đó của bà Hoàng,
ánh mắt hận thù tột độ, ánh mắt như đang nhìn một kẻ đã làm mộ phần
mình ngã đổ, quan tài mình rơi xuống vực.

Cô vẫn còn nhớ lời quạ đen nói, bà Hoàng sẽ yếu đi, nhưng mà ánh mắt kia
khiến chân cô tê dại. Lát sau cô thấy cửa nhà họ Hoàng mở ra, sau đó có
người đi ra, cô bất ngờ khi người đó là cậu Cảnh Minh, rồi bà Hoàng nhìn
lên chỗ cô thêm một lần nữa. Sau đó quay lại đi vào nhà.

“Cậu Cảnh Minh! Bà Hoàng… “

Cô lau mồ hôi cái rồi ngồi đó nhìn, đợi rất lâu sau không thấy bà Hoàng ra
nữa, cô mới yên tâm đứng dậy. Vừa đứng dậy cô đã thấy cánh cửa mở ra
lần hai, lúc ấy giật mình cô lại ngồi xuống. Nhưng người đi ra là bà Hậu, bà
ấy nhìn xung quanh, sau đó cô mừng như vớ được vàng. Chạy thật nhanh
về hướng bà ấy, tuy không dám hét lên kêu bà ấy, nhưng cô biết bà ấy cảm
nhận được cô. Sau đó quay lại nhìn cô, bà trợn mắt lên rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.