BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 718

Bà quay mặt đảo mắt nhìn quanh, sau đó bà mỉm cười một nụ cười lạnh
lẽo.

“Nhưng không sao, một linh hồn yếu ớt như nó sẽ không đấu lại ta đâu, sẽ
không đâu. Huống hồ ta còn có Hoài Thục trong tay, một quân cờ rất tốt!
Nó sẽ quay lại đây sớm thôi! Để ta cho nó nếm trải cảm giác chính bàn tay
mẹ ruột mình giết mình sẽ là cảm giác gì? Chắc sẽ rất thú vị!”

Bà giơ bàn tay lên rồi nhìn ngắm, chợt cười một giọng cười rợn người.

“Như Tuyết à! Thời trẻ ta thua ngươi, con ta thua con ngươi, nhưng mà đó
là thời trẻ, bây giờ ai mới là người thua. Ngươi có cảm thấy đau khổ
không? Khi chứng kiến Gia Minh đau đớn vật vã trước mặt ngươi?”

Nói vừa xong thì bên tai bà đã vang lên tiếng khóc thút thít của bà Như
Tuyết, bà mỉm cười cái rồi nói:

“Không bao lâu nữa đâu, ta sẽ tiễn mẹ con ngươi xuống địa ngục. Chỉ biết
khóc ra thì ngươi còn làm được gì? Lão gia yêu ngươi chính là sự sỉ nhục
lớn nhất đời người!”

Bà nói xong thì quay mặt đi về, trong bóng đêm tiếng bước chân bà va vào
sỏi đá trêи đường. Bóng bà dần dần biến mất sau lớp sương mù buổi sớm
mai, mặt trời chưa lên nhưng trời đã tờ mờ.

Cô đứng im nhìn vào điện thờ, cô không bước chân vào, chỉ lặng lẽ nhìn,
mũi tên tối qua bắn vào Gia Minh vẫn đang nằm dưới đất. Cô cứ đứng đó
nhìn không nói không rằng, cậu Cảnh Minh thì đứng ngoài bờ rào nhìn vào,
chợt nhớ đến lúc cô khóc. Cô tát mạnh vào mặt mình, cậu lại cảm thấy nhói
cả lồng ngực, cậu nhìn xuống đất, Hoài Thục đã đứng đó rất lâu rồi, cậu
liền từ từ bước chân vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.