BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 727

“Buông tay!”

“Không buông! Nếu chị không nghe tôi nói! Tôi không buông!”

“Cậu không sợ họ hiểu lầm sao?”

“Không sợ!”

“Nhưng tôi sợ!”

“Chị sợ gì?”

“Tôi sợ bẩn người đó!”

Nói rồi cô càng vùng vẫy mạnh hơn, cậu sợ làm đau cô. Nhưng buông ra
thì cậu không nỡ, trong lúc cấp bách cậu liền cắn môi rồi cúi xuống bế cô
lên rồi đi về phòng.

Bên kia đám người kia ai nấy trợn mắt lên trao tráo, không tin vào mắt
mình còn dụi dụi mấy cái, tiểu thư Ánh Dương nhìn theo mà thở dốc gấp
gáp. Cô ấy sốc đến nổi không đứng vững nữa, ngồi phịch xuống ánh mắt
hoang mang. Bọn họ quay lại nhìn tiểu thư Ánh Dương cái mà ái ngại, chợt
tìm lí do chuồn về phòng hết, họ cuống cuồng chạy đi. Lát sau đã không
còn một bóng người, sau đó mồ hôi trêи trán cô ấy rịn ra. Nhìn theo hướng
cậu Cảnh Minh đi qua, mắt chợt rớt ra một giọt nước, đôi môi không ngừng
run rẩy.

Cậu vừa bế cô, cô lại vừa giẫy giụa, không những giẫy giụa mà còn la hét
khóc lóc, cô vừa khóc vừa la. Nhưng tay cậu nắm quá chặt không thể thoát
được. Cậu đá cửa cái rồi lấy gót chân đóng cửa. Cậu thả cô xuống, cô vừa
chạm đất đã vội tát cậu một cái thật mạnh, rồi quát vào mặt cậu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.