BẢY NGÀY CHO MÃI MÃI - Trang 156

mình sẽ trở nên thành công hơn tất cả nhân loại. Con người nếu chỉ có một
mình thì chẳng ý nghĩa chút nào - nếu như ta muốn vậy, ta chỉ việc sáng tạo
ra một loại người thôi; thế nhưng chỉ khi một người bắt đầu biết yêu thì anh
ta mới thực sự trở thành con người. Sự sáng tạo ra con người có thể không
hoàn hảo, song chẳng có gì trong vũ trụ có thể hoàn hảo hơn hai con người
yêu nhau.

- Giờ thì con đã hiểu hơn rồi, - Zofia vừa nói vừa vạch một đường thẳng
ngay chính giữa vòng tròng của cô.

Người đứng dậy, đút lại tay vào túi và dợm bước, rồi Người lại đặt một tay
lên đầu Zofia và nói bằng giọng nhẹ nhàng và đồng cảm:

- Ta sẽ cho con biết một bí mật lớn, chỉ có một câu hỏi và cũng là câu hỏi
duy nhất mà ta vẫn tự đặt ra cho mình kể từ ngày đầu tiên: Có đúng thật là
ta đã phát minh ra tình yêu hay không, hay tình yêu đã phát minh ra ta?

Vừa bỏ đi bằng những bước chân nhẹ bẫng, Chúa trời vừa ngắm bóng mình
trong nước và Zofia nghe thấy tiếng Người làu bàu:

- Chỗ này gọi Đức ông, chỗ kia gọi Đức ông, đúng là ta phải tự tìm cho
mình một cái tên trong ngôi nhà này mất thôi ... chưa gì thì ta đã trở nên già
cỗi với bộ râu này rồi.

Người quay lại và hỏi Zofia:

- Con nghĩ thế nào về cái tên Houston?

Sững sờ, Zofia vừa nhìn Người bước đi, đôi tay với những ngón thon dài
chắp lại sau lưng, Người vẫn còn tiếp tục lẩm bẩm một mình.

- Đức ông Houston, có lẽ thế... Không ... Houston, tuyệt vời!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.