BẢY NGÀY CHO MÃI MÃI - Trang 189


Zofia bước lại quầy trưng bày, cô rụt rè cầm lọ nước hoa mẫu lên, tháo nắp
đậy hình khối chữ nhật và đặt nhẹ hai giọt nước hoa lên lòng cổ tay. Cô đưa
tay lên sát mặt, ngửi mùi hương tinh tế và nhắm mắt lại. Dưới làn mi khép
kín của cô hiện lên lớp sương mù nhẹ đang bồng bềnh dưới chân cầu
Golden Gate và hướng dần về phí Bắc đến Sausalito; trên một lối đi dạo
vắng tanh, một người đàn ông mặc comple đen đang đơn độc thả bộ mon
men theo bờ nước.

Giọng nói của cô bán hàng kéo cô về với thực tại. Zofia nhìn quanh. Những
người phụ nữ, trên tay ôm những chiếc túi gắn nơ đang vội vã đi lại trên lối
đi.

Zofia cúi đầu, đặt chiếc lọ thuỷ tinh vào chỗ cũ rồi bước ra khỏi cửa hàng.
Sau khi lấy xe, cô liền lái đến trung tâm đào tạo dành cho người khiếm thị.
Bài học ngày hôm đó trôi qua lặng lẽ, các học sinh của cô cũng im lặng suốt
buổi học. Khi chuông reo, cô rời khỏi chiếc ghế đặt trên bục giảng và chỉ
nói với họ hai tiếng "cám ơn" rồi rời khỏi lớp. Cô trở về nhà và nhìn thấy
một chiếc bình lớn bày ở sảnh với những bông hoa lộng lẫy.

_ Không thể nào mang bó hoa đó lên chỗ cháu được! _ Bà Reine nói khi ra
mở cửa_ Cháu có thích không? Để ở cửa trông cũng vui mắt phải hok?

_ Vâng! Zofia vừa nói vừa cắn môi.

_ Có chuyện gì vậy?

_ Bác Reine, bác không phải là người thích nói: "Bác đã bảo cháu rồi còn
gì" hay sao?

_ Không, bác hoàn toàn không phải là người như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.