BẢY NGÀY CHO MÃI MÃI - Trang 198

- Những lời này thoát ra từ miệng cô sao...Tôi cứ tưởng…

- Giờ thì anh còn tưởng gì ?

- Đừng khó chịu với tôi, dù sao tôi cũng nghĩ rằng sự khác biệt… nhưng
hẳn là tôi đã nhầm, hay đúng hơn là tôi có lý, điều đáng tiếc một cách
ngược đời.

Lucas bước ra khỏi xe, để cửa xe mở. Tiếng còi xe náo động hẳn lên khi
Zofia chạy theo hắn dưới trời mưa. Cô gọi hắn, nhưng hắn không nghe thấy,
trời bắt đầu mưa to gấp đôi. Cuối cùng cô cũng đuổi kịp và túm lấy cánh tay
hắn, hắn quay người lại và đứng đối diện với cô. Những sợi tóc của Zofia
dính bết trên khuôn mặt cô, hắn nhẹ nhàng gạt một lọn tóc bướng bỉnh
vướng trên môi cô, cô đẩy hắn ra.

- Thế giới của chúng ta chẳng có gì chung, niềm tin của chúng ta hoàn toàn
xa lạ với nhau, niềm hy vọng của chúng ta cũng trái ngược nhau, văn hóa
của chúng ta lại cách biệt biết nhường nào…anh muốn chúng ta sẽ đi tới
đâu nếu tất cả đều đặt chúng ta vào thế đối lập ?

- Cô đang sợ ! – Hắn nói – Đúng vậy, cô đang sợ chết khiếp. Chống lại
những trật tự đã được định sẵn, chính cô mới là người từ chối không muốn
nhìn, vậy mà cô còn nói tới sự mù quáng và thành thực. Suốt cả ngày cô cứ
dạy đời toàn những điều tốt đẹp, song không đi kèm hành động thì cả
những lời tuyên thệ cũng chẳng đáng giá chút nào. Đừng có phán xét tôi,
phải, tôi là người đối lập với cô, là điều trái ngược, là sự khác biệt, song tôi
cũng chính là người giống cô, là nữa kia của cô. Tôi không biết phải mô tả
với cô thế nào về cảm giác của tôi bởi lẽ tôi chẳng biết tới những từ ngữ có
thể lột tả những gì đã ám ảnh tôi từ hai ngày nay, đến mức tôi đã để cho
mình tin rằng tất cả đều có thể thay đổi, thế giới của tôi, như cô đã nói, của
cô, của họ. Tôi mặc kệ tất cả những cuộc chiến mà tôi đã theo đuổi, tôi bỏ
mặc những đêm đen tối và những ngày Chủ nhật của tôi, tôi là một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.