BẢY NGÀY CHO MÃI MÃI - Trang 196

biết đi về đâu.

- Anh muốn gì ? – Zofia hỏi, hướng cái nhìn trống rỗng về phía những
người bộ hành đang ráo bước trên vỉa hè ẩm ướt.

- Tôi hoàn toàn không biết gì hết . Ở bên cô thôi.

- Anh thôi đi !

Lucas phanh thắng gấp và chiếc xe trượt đi trên mặt đường ướt át để rồi kết
thúc dưới chân cột đèn giao thông.

- Suốt cả đêm tôi đã nhớ tới cô, rồi suốt cả ban ngày nữa. Tôi đã đi bộ tới
tận Sausalito, đau khổ vì cô , sông cả ở nơi đó tôi cũng thấy nhớ cô vô cùng
; tôi thấy thiếu cô và cảm giác đó thật êm dịu

- Anh đâu có biết ý nghĩa của những từ này.

- Tôi chỉ biết được những từ trái nghĩa với chúng.

- Anh đừng có tán tỉnh tôi nữa !

- Tôi luôn mơ ước cuối cùng chúng ta có thể xưng hô thân mật hơn !

Zofia không trả lời. Đèn chuyển sang màu vàng rồi màu xanh, rồi lại vàng
rồi sang đỏ. Những cần gạt quét đi làn nước mưa, tạo nhịp cho sự yên lặng.

- Hơn nữa, tôi không tán tỉnh cô ! – Lucas nói.

- Tôi không hề nói anh tán tỉnh dở tệ - Zofia vừa nói vừa thẳng thắn lắc đầu
- Tôi chỉ nói là anh đang tán tỉnh, điều đó khác hẳn !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.