BẢY NGÀY CHO MÃI MÃI - Trang 69

Ngày thứ hai


Mathidle tỉnh lại khi trời chưa sáng hẳn. Trong đêm, người ta đã đưa cô
xuống phòng điều trị, nơi cô bắt đầu cảm thấy buồn chán. Từ mười lăm
tháng nay, cường độ hoạt động căng thẳng đã là cách duy nhất để chống lại
những chất cặn bã tồn tại từ một lối sống trong quá khứ, cái thời mà những
tiệc rượu tràn trề thất vọng và các chất gây nghiện đã hoàn toàn chế ngự cô.
Ánh đèn ne-ong nhấp nháy trên đầu khiến cô nhớ lại những giờ dài đằng
đẵng chống chọi lại với cơn nghiện giày vò khiến ruột gan cô đau đớn
không tả xiết. Đó là ký ức về những ngày khốn khổ khi Zofia mà không vẫn
quen gọi là thiên thần hộ mệnh của mình, đã phải giữ chặt lấy tay cô. Để
tồn tại, cô đã vò xé than thể mình, tự cào cấu cho tới rách da để tạo ra
những vết thương mới át đi những hình phạt của các thú vui tội lỗi trong
quá khứ.

Đôi khi cô vẫn như cảm thấy phía sau đầu nhói đau bởi những vết tụ máu,
dấu vết còn lại từ những đêm vật vảtrong những cơn đau đớn tột cùng. Cô
nhìn vào mặt trong khuỷa tay, những vết thâm do mặt kim để lại đã mờ dần
từ tuần này sang tuần khác, bằng chứng cho sự ân hận của cô. Chỉ còn một
nốt tím duy nhất nằm trên đường ven như nhắc nhở đó đã từng là lối vào
của một cái chết chậm rãi. Zofia đẩy cửa vào phòng.

- Đúng lúc quá, - cô vừa nói vừa để bó hoa mẫu đơn lên bàn kê đầu giường.

- Đúng lúc là sao? – Mathilde hỏi.

- Chị đã nhìn thấy mặt em lúc bước chân vào đây, tinh thần em có vẻ như
sắp có biến động hay giông tố. Chị đi hỏi y tá xem có lọ cắm hoa không
đây.

- Ở lại đây với em. - Mathilde nói, giọng lạc đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.