BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 113

lung tung vì dù có là ác mộng thì cũng chỉ là mộng thôi, không thực.

Không biết tôi đã thiếp đi từ lúc nào, đến khi thức dậy thấy phía ngoài cửa
sổ đã có ánh sáng.

Trời đã sáng nên tôi đánh thức cô Tiểu Nghệ đang ngủ say.

Sau một đêm sưởi căn phòng đã ấm hơn lên, những cơn run rẩy đêm qua đã
như bóng sáng đom đóm ẩn mất khi bình minh ló dạng.

Buổi sáng của ngày trong thanh minh cũng chẳng có gì đặc biệt khác ngày
thường, tôi thức dậy thấy trong lòng thư thái. Hôm nay trường không có tiết
mục gì, cũng chẳng có việc gì làm, nên sau khi vệ sinh xong, tôi và Tiểu
Nghệ đi ra ngoài chơi.

Cả tôi và Tiểu Nghệ cùng đi xuống lầu, khi đi chúng tôi không quên nhìn
lại những chỗ mà tối hôm qua có bóng người xuất hiện, ở đâu cũng sáng
choang, không thấy bóng dáng ai cả. Tôi thấy nhẹ cả lòng, hít một hơi thật
sâu, cái mùi xác thối tối qua cũng đi đâu mất, chỉ còn lại hơi sương thanh tú
của rừng núi lúc bình minh, cái không khí của thôn quê vào buổi sáng thật
khoan khoái dễ chịu biết bao!

Chúng tôi xuống tầng một, vòng qua con đường trong sân trước mặt là đến
cổng chính.

Nhưng vừa ra tới chỗ rẽ ngoặt, bỗng một đôi mắt rồi một khuôn mặt xuất
hiện ngay trong tầm mắt tôi - quả nhiên là người phụ nữ tối hôm qua.

Ánh mắt bà ta cũng bình thường như bao ánh mắt người khác, nhưng có
điều là trong ánh mắt ấy không quan tâm gì cảnh vật xung quanh, nói đúng
hơn là coi như chúng tôi không tồn tại, cứ thế mà một tay xách thùng nước,
tay kia cầm bàn chà, nếu tôi và Tỉểu Nghệ không nhanh thì tí nữa gặp trực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.