như thế phải tốn bao nhiêu vàng để đúc cho đủ?”.
Tôi vẫy tay gọi cô gái, chỉ về phía có màu sắc lạ thường trên góc chiếc nắp
quan tài, nói: “Nếu không tin, em đến mà xem thử đi”.
Cô gái vẫn bán tín bán nghi thò đầu vào xem, tôi chỉ cho cô thấy chỗ phát
ra ánh sáng có màu vàng. Cô gái nhìn đi nhìn lại rồi đưa tay sờ sờ, cuối
cùng cô còn cắn thử vào nơi nắp chiếc quan tài đó.
Mặt cô gái biến sắc, nói: “Vậy thì… vậy thì chiếc quan tài đó hoàn toàn
được đúc bằng vàng ròng à? Thế thì chúng ta phát tài to rồi”.
Cô gái dừng lại, trong ánh mắt lộ vẻ hoài nghi: “Vậy lấy đâu ra số vàng
nhiều như thế chứ? Tại sao lại phải đúc thành quan tài rồi chôn tại đây?”.
Tôi lắc đầu nói: “Ai mà biết được, nhưng anh nghĩ rằng nhất định Trần Lập
biết chuyện này, hơn nữa người biết bí mật này không chỉ có một người
thôi đâu, nhưng những người đó hiện đều đã bị giết”.
- Ý anh là, những người bị giết đó, đều là những người biết được bí mật
này?
Tôi nhìn chiếc quan tài rồi gật gật đầu: “Lúc đầu, chiếc quan tài này do
trưởng thôn đúc, đương nhiên ông ta biết. Hơn nữa khi anh vừa đến thì thấy
đất ở đây rất tơi, xem ra đã có người từng đào rồi, anh nghĩ chắc là cô
Hoàng Lam, đương nhiên cô ấy cũng biết”.
Tôi ngừng trong giây lát rồi tiếp: “Còn chồng em, anh nghĩ rằng anh ta
cũng chỉ vô tình biết được bí mật này thôi, nên mới bị Trần Lập giết. Chắc
Trần Lập sợ lộ bí mật nên mới giết người bịt khẩu, còn nữa, hắn đoán rằng
chồng biết thì chắc vợ cũng sẽ biết nên hắn mới đến nhà em để giết em,
nhưng thật không ngờ rằng hắn lại chết trong tay anh”.
- “Nhưng cũng may là tất cả đến giờ đều không sao nữa cả, bây giờ tất cả
số vàng này là của chúng ta rồi, chỉ cần mang nó đi, thì nửa phần đời còn
lại của chúng ta thả sức tiêu xài cũng không hết được.” Cô gái nói.
Cô gái đưa tay sờ vào chiếc quan tài, lộ vẻ sung sướng trước cái viễn cảnh
mà tôi vẽ ra: “Đúng vậy, em nói chẳng sai chút nào. Kỳ thực tất cả giờ đây