BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 87

như cái chết. Lúc đó, một gã thanh niên mặc áo trắng đồng phục của bác sĩ
từ trên con đường dốc núi đang đi lại , chốc chốc anh ta lại khựng lại cúi
xuống xem xét chất đất của vùng này, càng lúc càng tiến lại gần, tôi đã nhìn
rõ khuôn mặt anh ta. Đó là một khuôn mặt tuấn tú, toát lên vẻ thông minh
siêu thoát, khuôn mặt hơi giống Vương Hâm.

Đó chính là Vương Kế của mười năm trước. Tôi khẳng định vậy.

Vương Kế không biết đến sự tồn tại của tôi, cứ nhanh như sóc đi lại trên
con đường đó. Tôi chạy theo anh ta, mệt nhoài mới đuổi kịp. Đi được một
hồi, chỉ thấy bên đường có một ông lão đang nằm ngã người xuống đám cỏ,
lập tức Vương Kế chạy đến khám bệnh cho ông.

Những nốt đỏ cứ loang lổ đầy khuôn mặt ông già, giống như những cái
nhọt làm lở loét từng mảng da trên mặt. Người thanh niên đó đè ngực ông
lão rồi đưa mồm hô hấp nhân tạo. Sau một hồi cấp cứu, người thanh niên
đó lại mở mí mắt ông lão than rằng, “đã hết cách cứu chữa”.

Vương Kế cởi chiếc áo đồng phục của bác sĩ ra trùm lên mặt ông lão. Đúng
lúc người thanh niên định bỏ đi, một đám người trong làng bỗng đâu xuất
hiện nhào về phía người bác sĩ kia. Trong tay họ ai cũng có vũ khí, gậy gộc
giáo mác với thái độ đầy hung hãn, muốn ăn tươi nuốt sống người bác sĩ
trẻ, mồm thì chửi bới lung tung…

Một cú đánh phát ra tiếng “uỵch” vạch ra số mệnh của vị bác sĩ kia.
Chính là một tên trong số dân làng đã dùng chiếc gậy gỗ to tướng nã xuống
đầu Vương Kế. Vị bác sĩ trẻ đó không né tránh vì cơ bản anh không ngờ
rằng dân làng sẽ đánh mình.
- Bọn bác sĩ các ngươi cứ thế mà tự động bỏ đi hả? Lương tâm chúng mày
đâu? Thật là coi mạng người như cỏ rác!
- Chắc tên bác sĩ này chưa kịp trốn đi, chúng ta phải giết chết nó rồi treo
xác ở đầu làng để dân làng bớt giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.