BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 89

nhà đó. Cậu ta chạy rất nhanh, nhiều lúc suýt ngã nhưng rồi lại lấy lại tư thế
chạy tiếp.

Vương Hâm vừa chạy vừa lẩm bẩm. Tôi nghiêng tai cố nghe hắn nói: “Xin
lỗi nhé, xin anh tha thứ cho em!”.

Có lẽ hắn xin lỗi vì đã mang tôi đến ngôi nhà tranh để tôi phải trải qua cơn
khiếp vía đó. Tôi lắc đầu nói: “Chuyện này sao có thể trách cậu được, trách
là trách tôi đã quá yếu đuối”. Vừa nói xong tôi chợt rùng mình vì giọng nói
vừa rồi của mình không phải là giọng tôi thường ngày nữa. Rõ ràng đó là
giọng của một người đàn ông, thâm trầm, đầy uất ức thương đau!

Tôi ý thức được rằng, vừa rồi trong người tôi có đến hai linh hồn tồn tại,
Vương Kế đã mượn xác tôi để nói chuyện với em trai mình. Đây là lịch
trình của tâm linh, tôi chỉ là người ngoài nghe anh em họ nói chuyện với
nhau thôi.

Người mà Vương Hâm muốn xin lỗi là Vương Kế. Cậu ta hận vì lửa ghen tị
thuở xưa của mình đã ép anh trai đi con đường tuyệt lộ, chuốc lấy cái chết.

Sự ghét của em trai đối với mình, khiến Vương Kế ghét cay ghét đắng sự
đố kỵ giữa người với người, anh ta đã xử lý một cách cực đoan trong mối
quan hệ con người, khiến Vương Kế như con tằm làm kén tự bọc lấy mình,
khinh miệt người khác, đến khi biết các đồng nghiệp bỏ rơi mình ra đi khỏi
trạm phòng dịch, anh ta đã hoang mang, mất đường hướng…

Bây giờ, người mà Vương Hâm cõng trên vai không phải là tôi mà là anh
trai cậu ta - Vương Kế!

Chốc chốc Vương Hâm lại tự trách: “Anh ạ, anh còn nhớ không? hồi còn
nhỏ anh đã từng nhiều lần cõng em như thế này đi học, em có một người
bạn gái cùng lớp thường đi chung với chúng ta, sau đó em mới biết là cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.