BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 91

trong ngôi làng quỷ quái” rồi, tôi cười…
Lòng người quả thực sâu hơn đại dương, cao hơn mây xanh, thật khó mà
đoán được, dù đã cùng nhau trải qua sóng to gió lớn, cùng nhau kề cận tử
thần thế mà khó đổi lại được hai chữ tri âm, quả thực người xưa nói, lên
trời đã khó, cầu tri âm càng khó hơn, biển đã sâu, lòng người càng sâu hơn!
- Thu dọn đi, chị cũng nên về đi thôi!
Vương Hâm lấy trong ngăn kéo ra bản viết tay của anh trai mình đưa cho
tôi xem: “Cái này cho chị đấy, nó giúp ích cho chị khi viết bài về làng này”.
Tôi không thể ngờ rằng, cậu ta lại tặng tôi kỷ vật vô giá này, do dự một lát,
tôi nhận lấy.
- Cậu có dự định gì cho sau này không?

Nghe tôi hỏi thế, Vương Hâm thần người ra. Nhưng chỉ thoáng qua một
chốc rồi cậu ta ý thức được rằng, xưng hô như thế chẳng qua là vì cậu ta
nhỏ tuổi hơn tôi, Vương Hâm cười, lắc đầu không đáp.

Tôi vỗ vai cậu ta nói: “Tôi ghét phải nghe những chuyện quỷ quái này lắm,
có lẽ đây là cách phục bút và người chủ trì công đạo trong việc phá vụ án
ma quỷ cuối cùng cũng là một con ma. Mấy năm trước không phải em đã
chết rồi sao? Lần trước ra khỏi nhà này tôi đã thấy một cái bia ghi tên em
trên mộ phần rồi mà?”.

Nghe vậy, Vương Hâm cười, cậu ta nhất định bắt tôi thu dọn hành lý, đưa
tôi ra khỏi nhà, sau khi chứng minh ngoài nhà không có bia của mình, cậu
ta đưa tôi ra khỏi làng.

Chúng tôi chào tạm biệt, tôi rời khỏi ngôi làng. Ngôi làng khuất dần sau
lưng, bỗng có người gọi to, tôi quay đầu lại, thấy Vương Hâm vẫy tay nói
lớn: “Dân trong ngôi làng này còn cần chị giúp, không thể đi liền được!”.

Tôi gật đầu, trong lòng tôi thầm nguyện cầu cho Vương Hâm và dân chúng
trong làng. Đường về thuận lợi hơn nhiều so với khi tới. Đến trưa, đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.