BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 90

gái đó thích anh nên sáng nào cũng cố ý chờ anh”.

Không có ai trả lời Vương Hâm cả, hình như hắn đang tự nói với chính
mình nhưng hắn có vẻ vui vẻ trong từng câu chữ mà hắn nói, hắn lại cười:
“Thực ra, em cũng rất thích cô gái đó, nhưng cô ta lại thích anh, em chẳng
còn cách nào khác. Sau đó, trong lớp em có cậu con trai tỏ ý khinh miệt cô
ta, thế là gã bị em đánh cho một trận. Anh biết em đã nói gì với gã không?
Em nói: “Mày dám đùa với bạn gái của anh trai tao à?”.

Nói đến đây, Vương Hâm như nghẹn lời: “Anh! Em xin lỗi anh, chỉ vì em
quá ngưỡng mộ anh, nhưng tại sao lúc đó anh em mình lại nghĩ đó là đố
kỵ? Là hận?”.

Hai cánh tay bỗng ôm lấy cổ Vương Hâm không theo sự kiểm soát của tôi,
có lẽ đó là linh hồn của Vương Kế muốn mượn tay tôi để tỏ ý thân thương
với người em trai mình.

Bỗng nhiên có một giọt mưa rơi xuống môi tôi, giọt mưa rất lạ thường, vì
nó rất mặn. Tôi đưa tay lên vuốt mặt, lúc này tôi đã có thể làm chủ được
hành vi của mình, cả mặt tôi đầy nước mắt. Mặt trời đã ló dạng, tất cả
những oán hờn đều tiêu tan theo bóng đêm. Trên bầu trời đám mây trắng
lượn lờ thong thả, dường như đó là thông điệp của một linh hồn oan khuất
giờ đã được siêu thoát…

Trở về chỗ ở của Vương Hâm, tôi phát hiện Thạnh Quân Mỹ đã không còn
ở đó nữa, cả những thiết bị chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn dân làng cũng
biến mất. Tôi vội vàng muốn ra ngoài tìm, Vương Hâm giữ lấy tôi lại và
nói: “Không cần phải tìm đâu, cô ấy đã ra khỏi làng này rồi”.
Câu nói đó của Vương Hâm khiến tôi rùng mình, mấy lần Quân Mỹ bị nạn
trong ngôi làng này đều do tôi và Vương Hâm cứu, vậy tại sao không từ giã
mà ra đi như thế?
“Có lẽ cô ta đã viết bài “Vị nữ phóng viên can đảm, vào khám phá bí mật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.