BẪY SÓI - Trang 299

nếu lấy nỗi đau đó quẳng vào biển cả thương đau thì chưa đầy giây lát nó
sẽ chìm xuống, mất tăm mất dạng. Đời mà, ai rồi cũng phải sống, vui cũng
phải sống, mà buồn cũng phải sống. Sẽ thật ngu ngốc nếu cứ để quá khứ
ám ảnh, và thật đáng thương nếu cứ để nỗi đau giằng xé, gặp nhấm ngày
qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm. Chẳng có khi nào bánh xe thời
gian ngừng quay cả, mặc xác chuyện chi, nó vẫn thế, với vận tốc đã được
lập trình, nó quay đều quay đều, mãi mãi. Tuy nhiên, suy nghĩ và hành
động là hai chuyện hoàn toàn không giống nhau.

Vài ngày sau, ST00 gọi hắn lên phòng gã.
Vô phòng gã, hắn thấy trên kệ gần bàn làm việc có rất nhiều tờ báo. Hẳn

là nhiều ngày qua, gã cũng đã theo dõi không ít tin tức về chú. Những tập
báo An Ninh kia chất đầy bàn của gã đã gần gang tay.

Vẫn động tác cúi người chào quen thuộc xong, hắn hỏi:
- Anh gọi em có chuyện gì vậy ạ?
- Đã đến lúc rồi nhể? – Vẫn phong cách không trả lời thẳng câu hỏi

thường thấy mà hỏi lại một câu tưởng như chẳng ăn nhập.

Hắn ngơ ngác:
- Đến lúc gì anh?
- Đến lúc tôi tin tưởng cậu một cách... hoàn toàn. – Gã chậm rãi, nhấn

giọng rõ ràng ở hai từ cuối.

- Anh... – Thật sự, hắn chẳng biết lòng mình lúc này vui hay buồn khi

nghe gã nói như vậy nữa.

- Tối nay cậu có bận gì thì sắp xếp trước đi ha. – Rồi gã dặn thêm.
- Anh đưa em đi đâu à? – Hắn nhíu mày.
- Ừ, tối cậu sẽ biết. – Vẫn điệu bộ lấp lửng quen thuộc, gã đáp.
Tối đó, 21 giờ 20 phút, hắn nhận được điện thoại từ ST00. Theo chỉ đạo

của gã thì một tên đàn em thân cận của gã sẽ được cử tới để đón hắn. Tất
nhiên, theo như quy định của tổ chức thì hắn phải bỏ điện thoại di động và
tất cả các thiết bị liên lạc hoặc phát tín hiệu vô tuyến khác ở nhà. Không chỉ
riêng hắn mà tất cả những người nằm trong đội, ngoại trừ ST00, đều phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.