Cuộc trò chuyện giữa hai bên cô cũng không nghe rõ , chuẩn bị xoay rời
đi , trong nháy mắt bên trong truyền ra hai chữ:"Vào đây !"
***
Tư Gia Di do dự cúi đầu , bất ngờ đẩy cửa , đi vào không chút miễn
cưỡng
"Làm sao anh biết là tôi đứng ở bên ngoài ?!" Lời ra khỏi miệng cô liền
hối hận . Hỏi như thế , có vẻ mình quá ngu xuẩn ?!
Diêu Tử Chính trầm mặc , vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh trên ghế sofa , ý bảo
cô ngồi
Không khí an tĩnh ngược lại với sự ồn ào bên ngoài , điều này làm cho
Gia Di càng thêm lo lắng
"Anh có vẻ rất bận !" Phải , cô lại hỏi một vấn đề ngu ngốc nữa
Đáp lại là giọng nói đầy mạnh mẽ:"Một số công ty muốn mời mọc hợp
tác , đồng thời hỏi xin ý kiến đưa một tập thể nghệ sĩ vào thực tập . Chút
việc nhỏ này mà phải đòi hỏi sự chấp thuận từ tôi . Chỉ có thể trách thời
buổi bây giờ cạnh tranh ác liệt , cơ hội có thể biến mất bất cứ lúc nào."
Cảm giác mơ hồ cho rằng đây là một loại ám hiệu . Gia Di vẫn cố gắng
duy trì vẻ mặt bình tĩnh , liếc sang hắn , chỉ thấy hắn đang nhắm mắt , thân
người ngửa bụp trên ghế sofa
"Mệt mỏi sao ?!"
"Uống hơi nhiều"
Diêu Tử Chính căng thẳng nhíu chặt mi tâm , ngón tay day day thái
dương , mở mắt ra