Toàn thân tên nô tài này đều thấu một cỗ thông minh. Loại người này
ắt làm cho người ta phiền chán, thế nhưng cỗ thông minh này của hắn lại
đan xen giữa khôn vặt và cực trí tuệ, không giống như khôn vặt làm cho
người ta phản cảm, lại cũng không giống như cực trí tuệ đầy cao thâm khó
lường. Loại thông minh hoàn hảo đúng chỗ này thật là khó được, để ở trên
người một tên nô tài, thật không biết là phúc hay là họa.
Giống như những người thông minh khác, Kỷ Hành không quá thích
người thông minh, hơn nữa hắn rất ghét người thông minh lại không an
phận. Điền Thất lại đem hai thứ kia chiếm hết, nhưng mà Kỷ Hành đối với
hắn vô luận ra sao đều ghét không nổi.
Không chỉ không ghét, còn...
Kỷ Hành nâng cằm lâm vào trầm tư, thứ dục niệm không bình thường
lại làm cho người ta khó mà mở miệng này, tới cùng từ đâu mà tới?
Chỉ là vì khuôn mặt xinh đẹp của Điền Thất sao? Hình dạng của hắn
quả thật là xinh xắn, nhất là khi mặc đồ con gái càng kinh diễm hơn, không
thua bất kỳ một giai lệ nào ở hậu cung. Nhưng thật sự chỉ là vì sắc đẹp sao?
Loại giải thích này không đứng vững được. Kỷ Hành tự mình biết, hắn
chẳng hề là người háo sắc. Nói thế không phải là hắn không thích mỹ nữ,
mà là, khuôn mặt cho dù xinh đẹp đi nữa cũng không thể đem hắn dụ dỗ
đến nỗi thần hồn điên đảo, buông tha cho hết thảy nguyên tắc và điểm mấu
chốt. Nhưng mà hiện tại, ở trước mặt tên tiểu thái giám kia, tất cả nguyên
tắc và điểm mấu chốt của hắn đều trở thành cười nhạo, dễ dàng bị đánh tan.
Hắn thế nhưng thích một người nam nhân, còn là một người nam nhân bị
thiến, chuyện này đối với một Hoàng đế trước giờ luôn tỉnh táo kiềm chế,
luôn coi việc đoạn tụ long dương (**) là hành vi xấu xa tà đạo mà nói, quả
thực giống như một cơn ác mộng.