xa, khi hắn sải bước lên ngựa thì có chút tư tưởng không tập trung, nên
cũng không có cảm giác đến chỗ nào đó trên người có tình trạng dị thường.
Hôm nay hắn đi duyệt binh, vốn muốn mang Điền Thất đi, tiếc là Điền
Thất không biết cưỡi ngựa, hai người lại không thể ở trước công chúng
cùng cưỡi một con ngựa. Thịnh An Hoài biết cưỡi ngựa, vì thế cùng đi
chung.
Thịnh An Hoài và chúng thị vệ giống nhau, chờ đến ra cung mới có tư
cách lên ngựa, đoàn người ngựa này không thể chạy quá nhanh trong kinh
thành, ra khỏi thành mới ra roi thúc ngựa chạy thẳng đến ba đại doanh.
Đến bên ngoài ba đại doanh, các tướng lĩnh có danh ra nghênh đón,
quân thần chào xong, Kỷ Hành mới xuống ngựa, theo người dẫn đường đi
đến ba đại doanh.
Tuy rằng hiện nay không có chiến sự, mọi người không cần đem
nguyên bộ khôi giáp mặc vào, nhưng mà Hoàng thượng duyệt binh, thì
cũng cần trịnh trọng đối đãi, vì vậy không thiếu người mặc khôi giáp nặng
nề.
Tại một mảnh tiếng ma sát ào ào của sắt thép trên những bộ giáp trầm
trọng, Kỷ Hành mẫn tuệ nghe được một trận tiếng chuông nhỏ nhặt.
Hắn dừng lại dựng thẳng lỗ tai cẩn thận mà nghe, thì tiếng chuông liền
biến mất; hắn nhúc nhích, tiếng chuông lại vang lên.
Ở giữa sân lúc này, người có thính lực tốt như hắn rất ít, chỉ có tổng
binh của ba đại doanh là Tống tướng quân có chút thấy kỳ, "Hoàng thượng
có nghe được một hồi tiếng chuông không?"
Kỷ Hành: "..."
Hắn đột nhiên biết đó là cái gì.