Hắn mở to mắt, vươn tay trái ra nhìn nhìn, bàn tay này giống như là
đụng đến chim nhỏ của Điền Thất?
Không đúng, chỗ mà hắn đụng tới, nơi đó hoàn toàn không có cảm
giác đến bất kỳ dấu hiệu tồn tại nào của chim nhỏ.
Chuyện này cũng có thể lý giải, thái giám thôi, đều là bị cắt qua một
lần.
Kỷ Hành cẩn thận hồi tưởng lại xúc cảm kia một lần, nhưng mà...
Không có ấn tượng. Đại bộ phận lực chú ý của hắn đều bị vật ở giữa hai
chân đoạt, bên tai vang tiếng cười yêu kiều và tiếng chuông thì lại chiếm
dụng một phần lực chú ý, còn thừa lại... thật sự không đủ để cảm thụ đến
chỗ đó.
Bất quá hắn phát hiện ra, tuy rằng hắn sờ qua nhưng đến lúc này cũng
đều không có bất kỳ phản cảm, rất tốt rất tốt, bởi vậy thấy rõ trình độ biến
thái của hắn đã đầy đủ, kế tiếp chỉ cần Điền Thất bằng lòng, bọn họ tùy thời
có thể trần truồng thấy nhau.
Kỷ Hành lại có chút cảm khái. Chỗ đó thế nhưng bằng phẳng trống
không đến như vậy, cũng không biết lúc trước là ai cầm đao, cắt được sạch
sành sanh...