Như Ý không chịu thua mà tiếp tục mở hai cánh tay ra, thân thể cũng
hướng về phía trước đưa ra, "Điền Thất, ôm mà."
Điền Thất buông tay không tiếp.
Kỷ Chinh nhìn Điền Thất, hắn có chút nghi ngờ. Hai mắt của Điền
Thất hồng, giống như là vừa khóc qua, chẳng lẽ nàng bị ủy khuất gì hay
sao? Hắn có chút đau lòng, rất muốn hỏi Điền Thất một câu, nhưng mà tai
mắt chung quanh quá nhiều, hắn không cách nào mở miệng, bởi vậy chỉ là
cười nói, "Gần đây thánh thể của hoàng huynh vẫn tốt chứ?"
"Bẩm vương gia, long thể của Hoàng thượng vô cùng khỏe mạnh, còn
thường xuyên nhắc tới ngài."
Nàng nói chuyện mang theo giọng mũi, trong thanh âm thoáng có chút
khàn khàn, Kỷ Chinh càng xác định nàng khóc qua. Tư tưởng của hắn
không tập trung cùng nàng nói hai ba câu, Điền Thất cũng đáp ứng phó, chỉ
chờ hai người bọn họ rời đi để nàng còn lui xuống. Nhưng mà Kỷ Chinh bỏ
bỏ không được thả nàng đi, dù cho là nghe nàng nói vài câu cho có lệ, hắn
cũng nguyện ý.
Như Ý cứ mở hai tay ra, ủy khuất nhìn Điền Thất, không nói một lời.
Điền Thất chịu không nổi nhất chính là bộ dạng đáng thương này của
nó, vì vậy đành phải đón nó vào lòng, quyết định ôm một chút dỗ dỗ nó.
Trước kia cũng không thấy Như Ý nặng bao nhiêu, nhưng mà bây giờ Điền
Thất cảm thấy trong lòng đang ôm một cục thịt nặng trình trịch, nàng ôm
nó đứng ở tại chỗ không dám đi lại.
Bàn tay beo béo nho nhỏ của Như Ý sờ sờ lên mặt nàng, kỳ quái nói,
"Điền Thất, ngươi khóc hả?"
Ngay cả Như Ý đều nhìn ra. Kỷ Chinh bóp bóp nắm tay, tuy thân phận
của Điền Thất không cao, nhưng làm ngự tiền thái giám, người có thể ăn