Lòng Kỷ Hành trầm xuống, hắn đã có kế sách. Hắn lập tức thở dài làm
ra vẻ bất đắc dĩ, "Mẫu hậu ngài đoán không lầm, trẫm..." Hắn cắn răng,
giống như là vô cùng khó mở miệng, "Trẫm quả thật không quá thích nữ
nhân khác..."
Lời này của hắn nói được xem như là không sai, nhưng nghe vào trong
tai của Thái hậu, tự nhiên là nghĩ hắn quả thật đã đi lên con đường đoạn tụ.
Thế là Thái hậu gấp đến mức hai mắt đều biến đen, "Ngươi, ngươi..."
Ngươi nửa ngày, thế nhưng một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời. Có
chút chuyện khi hoài nghi là một chuyện, khi xác định lại là chuyện khác.
Cho dù lại hoài nghi, nhưng đến lúc xác định thật sự xong, cũng sẽ khiến
cho người ta có một loại cảm giác trời sập.
Lần này Thái hậu rốt cuộc nhịn không đươc, lên tiếng khóc lớn.
Ngay cả Kỷ Hành đều ít khi gặp được cảnh này. Thái hậu buông ra,
vừa khóc vừa mắng, mắng một hồi, thấy con trai không có chút ý hối cải
nào, thì bà bắt đầu mắng Điền Thất. Nhất định là tên tiểu thái giám kia dụ
dỗ A Hành!
Kỷ Hành lập tức cùng mắng theo, "Tên Điền Thất kia, quả thật có chút
không biết tốt xấu, thế nhưng dám thà chết không theo, trẫm cũng không có
bạc đãi hắn nha!"
Thái hậu: "..." Sự thật của chuyên này lại một lần nữa đổi mới sự hiểu
biết của bà, hóa ra là con trai của mình một bên tình nguyện làm đoạn tụ,
người ta còn không có đồng ý?!
Tâm tình của Thái hậu rất phức tạp, một phương diện thì hai người
cũng chưa có sống phóng đãng đến cùng nhau, đây là chuyện tốt; phương
diện khác là con trai của mình bị người ta khinh bỉ, Thái hậu "Cùng có
nhục chung", cảm thấy con trai của bà cũng không tệ, tên Điền Thất kia
bằng cái gì dám chướng mắt Kỷ Hành... Bất quá cho dù Điền Thất chướng