BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 190

Goll và Fiachna khó chịu nhìn xuống. Cả Connla. Anh ta nói:

- Anh ta không chết vì lỗi của mình. Chúng bất ngờ tấn công anh ta.

Chỉ xui xẻo là anh ta ở quá gần rìa vách đá. Tôi đã cứu anh ta nếu có thể.

Lorcan chậm rãi gật đầu:

- May mắn luôn chống lại một chiến binh vào phút chót. Anh không

có gì để phải giãi bày - Anh ta nhìn về phía xa, nơi Drust đang chạy, sắp tới
doi đất. Một tia sáng lóe lên trong mắt Lorcan:

- Mặt khác, tên hèn nhát đó...

Anh ta đuổi theo Drust với tốc độ cao nhất. Tôi chia một cái nhìn lo

lắng với những người còn lại trong nhóm, rồi vội vã rượt theo anh ta, sợ
chuyện sẽ xảy ra nếu anh ta bắt kịp người tu sĩ trong tâm trạng u ám đó.

-> Drust đã tới doi đá khi chúng tôi tới gần ông. Một dải vách đá nhô

ra biển, cỏ mọc dày bên trên, nghiên về hướng đông theo cơn gió từ hướng
tây thổi tới. Ông đang ngồi trên một chỗ giữa doi đá, người khom xuống để
chống lại cơn gió, ngực ông ta đè lên lớp cỏ phía trước, đang nghiên cứu
những quân cờ.

- Ông! - Lorcan hét lên, bước nhanh tới gần người tu sĩ. Drust không

ngẩng lên nhìn chàng thanh niên đang thịnh nộ - Ông đã từ bỏ chúng tôi, bỏ
mặc chúng tôi cho lũ yêu tinh! Ông có lời gì để bào chữa cho mình không?

Không có lời đáp. Drust hoàn toàn tập trung vào ván cờ.

Cái rìu của Lorcan đang nằm trong tay trái của anh. Anh ta giơ nó lên,

gương mặt trẻ trung nhăn lại vì căm ghét. Tôi muốn ngăn anh ta lại nhưng
tôi không dám can thiệp. Và, nói thật lòng, một phần trong tôi cũng căm
ghét Drust vì đã bỏ chúng tôi mà chạy, và tôi muốn nhìn thấy ông bị trừng
phạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.