ra sau, đưa cổ họng ra. Tôi đặt bàn tay trái lên tảng đá và ấn móng tay của
ngón trỏ lên lớp thịt ở cổ ông. Tôi mỉm cười với ông, một giọt nước mắt ứa
ra từ mắt trái của tôi. Rồi tôi gia tăng phép thuật và cái móng tay trở thành
bén nhọn xuyên qua.
Máu vọt ra. Tảng đá nam châm ướt đẫm. Nó hấp thu, rồi khao khát
nuốt ừng ực dòng máu. Drust run rẩy nhưng không ngã lăn ra. Tôi không
thể nhìn thấy đôi mắt mà chỉ thấy cổ họng của ông. Tôi mừng vì điều đó.
Ông vẫn giữ thẳng người, cho tảng đá uống máu của mình, duy trì bằng
phép thuật hoặc sức mạnh ý chí tuyệt đối - tôi không chắc đó là gì.
Và rồi, khi tảng đá lóe lên một làn ánh sáng màu vàng, Drust ngồi sụp
xuống.
Không có thời gian để đau khổ. Với một tiếng gầm chiến thắng, tôi
đọc lớn những từ của câu thần chú cuối cùng. Tảng đá nam châm rùng
mình. Cái hang rung lên. Tiếng gió hú lên tới cực điểm, cuốn đi những lớp
xương mé ngoài của hòn đảo, đe dọa nhất bổng Bran và tôi lên và quăng
chúng tôi vào vách đá cho tới chết. Nhưng trước khi nó có thể...
Bung ra.
Cơn gió cuốn lên trên đường hầm - cái đường hầm của Brude - gia
tăng sức mạnh khi nó lao như xé qua hình thể của người tu sĩ, rồi phá tung
cái hố và cuốn ra bên ngoài với một vân tốc siêu nhiên, tỏa ra mọi hướng,
quét từng con yêu và linh hồn hoạt tử thi ra khỏi mặt đất. Nó giống như một
lượn sóng khổng lồ, cuốn trôi tất cả những thứ yêu ma đang nháo nhào kêu
thét nằm trên con đường của nó, quét chúng tới rìa của mảnh đất này,
không dừng lại cho tới khi nó tới biển, nơi nó dừng lại một khoảnh khắc
lâu, đáng sợ...rồi quét ngược về, rút tới cội nguồn của nó, ngay tại điểm
này. Sau đó nó sẽ lôi những tên tù nhân yêu quái của nó trở về thế giới của
chúng và quăng chúng thành đống ở đó.