-> Một cơn gió lớn dần trong lúc tôi xúc tiến công việc. Một cơn gió
xoáy, nóng, rát cả da. Nó cuộn thành vòng tròn quanh hòn đảo bằng xương,
gom góp tốc độ và năng lượng. Drust và Bran nép người cạnh tảng đá nam
châm, không chạm vào nó, nhưng cố đeo bám càng gần nó càng tốt, để nấp
tránh cơn gió siêu nhiên.
Những tiếng thét. Lúc đầu tôi nghĩ đó là âm thanh của gió. Rồi tôi
nhận ra chúng đến từ đường hầm nối kết cái hang này với lãnh địa của lũ
yêu tinh. Bọn Demonata biết chuyện gì đang xảy ra. Chúng có thể cảm
nhận được cửa ngõ của chúng tới thế giới này đang sụp đổ. Nhưng tất cả
những gì chúng có thể phản ứng lại là tiếng thét lên đầy căm ghét về tin tức
về vận rủi của chúng.
Câu thần chú lướt nhanh trên lưỡi tôi. Tôi hầu như không có ý thức về
những gì tôi đang nói. Tôi thật ngốc khi lo lắng về việc phạm sai lầm.
Những câu thần chú gần như tự chúng ngâm nga. Tôi nghĩ ngay cả dù có
muốn tôi cũng không dừng lại được. Lúc này tôi không còn nắm quyền
kiểm soát. Phép thuật đang kiểm soát.
Tôi đọc hết một câu thần chú khác, liếm môi, hé miệng để bắt đầu câu
kế tiếp...và dừng lại. Đã tới lúc. Chỉ còn lại một câu thần chú. Và câu đó
đến sau cuộc hiến tế.
Cả Drust cũng biết. Ông cố gượng đứng lên mà không cần phải bảo.
Mỉm cười với tôi một cách mơ hồ:
- Chúc sống lâu, Bec. Chúc sống tốt.
Tôi không đáp. Tôi không thể. Những lời kế tiếp của tôi chỉ có thể là
những từ của phép thuật. Tôi không thể phá vỡ chuỗi diễn tiến của những
câu thần chú.
Drust lê bước vòng qua mé bên kia tảng đá nam châm. Ông nghiêng
người về phía trước để cằm mình tựa thẳng lên tảng đá. Rồi ông ngửa đầu