- Cháu không muốn trông giống như một...một...
Goll mỉm cười:
- Một đứa trẻ? Nhưng cháu là một đứa trẻ. Và là một đứa trẻ bé xíu
xiu.
- Chỉ vì cháu nhỏ con không có nghĩa là cháu không thể kiên trì!
Tôi cáu kỉnh, dấn thân bước nhanh hơn. Nhưng tôi chưa đi được thêm
năm hay sáu bước thì Goll vòng một cánh tay to lớn quanh eo tôi và nhấc
bổng tôi khỏi mặt đất. Tôi kêu lên:
- Thôi nào! Thả cháu xuống!
- Đừng giẫy giụa nữa - Goll nói và đặt tôi lên vai ông, hai chân tôi
nằm ở hai bên đầu của ông - Chúng ta có thể cần tới cháu sau. Cháu sẽ
chẳng giúp ích cho chúng ta nếu chỉ muốn ngủ.
- Cháu có thể biến ông thành một con nhái nếu ông không đặt cháu
xuống.
Tôi càu nhàu, nhưng sâu trong lòng tôi thấy sung sướng và sau khi vờ
giẫy giụa chừng một phút, tôi ngồi yên trở lại và để mặc cho Goll làm con
ngựa của tôi suốt phần còn lại của buổi chiều, thưởng ngoạn quang cảnh từ
trên cao và để dành sức lực phòng khi tôi được triệu tập để đánh nhau với
lũ yêu tinh trong bóng tối.
-> Chúng tôi tới một điểm để vượt con sông của xứ Sionan vào lúc xế
chiều. Ở đây dòng sông hẹp lại, dễ lội qua. Đây là điểm tiếp giáp giữa hai
tuath. Hồi trước ở đây có một tòa thành đá, tòa thành lớn nhất trong tỉnh.
Hai con đường bằng gỗ ngược xuôi từ nơi trước đây cái thành đá ấn tượng
từng tọa lạc. Nhiều xe cộ từng qua lại đường này và hai con đường được
chăm sóc một cách cẩn thận. Nhưng giờ đây tòa thành chỉ còn là một đống