BẾN ĐỢI - Trang 21

Hồi còn nhỏ lão nhớ, qua mỗi mùa lúa trúng là tía lão tròng bộ bà ba

đen đi chân đất, xách giỏ đệm đựng cả cục tiền đón đò dọc lên bến Cần
Thơ. Ăn chực nằm chờ có khi cả tháng trời, đón ghe bầu chở cây gỗ ngoài
Trung vô. Mỗi mùa mua được một mớ cột kèo... Tới ngày sắp kêu được thợ
về đục đẽo thì ông nội lão ngã bịnh liệt giường. Trước khi nhắm mắt ổng
trăn trối quả quyết chỉ bó chiếu với bảy nẹp tre, khỏi hòm rương chi cả...
Để dành dựng cái nhà cho tử tế màthờ tự!

Tới đời ông già tía lão nằm xuống cũng chỉ cái hòm ván gòn nhẹ

bẫng! Vậy mà cho tới ngày lão cưới vợ mới mần nổi bộ cửa, mới kín được
cái nơi thờ phượng hương khói...

*

* *

Hơn tháng sau.

Anh Hai Lúng đang ngồi ở trần ôm cây đờn vọng cổ tịch tình tang

trước hiên thì bất ngờ từ ngoài ngõ, ông Mỹ Rai Xơn lừng lững xuất hiện.
Cánh tay đầy lông giơ lên với miệng đầy râu đang cười chữ ô. Quay lại lần
này chỉ có ông ta với một anh thanh niên khá bảnh trai, giới thiệu là người
phiên dịch của công ty du lịch chi đó.

Ông Xơn bước vô chấp tay cúi đầu trước bàn thờ ông Ba, nhìn rất lâu

lên tấm ảnh. Cái “tác phẩm” ông nâng niu gìn giữ từ thời trẻ trai tới giờ sắp
thành một ông già bằng tuổi ông Ba hồi đó. Và cứ mỗi lần nhìn vào, ông lại
trông chờ người trong ảnh một ánh nhìn tha thứ! Còn với ông, từ hồi là
chàng trai mặt búng ra sữa, bị đẩy qua cái xứ sở lạ lùng này; bị sự “la
mắng”của một ông già nóng nảy thẳng thắn - Ông còn nhớ rất rõ, từ cái lần
đầu ở cổng hàng rào ấp chiến lược tới lần ở sân đình làng, ông đều cúi đầu
như một đứa con lầm lỗi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.