BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 130

giặc lập công và hứa sẽ đợi anh trở về. Cả mẹ anh đang nằm trên giường
bệnh cũng cố gượng dậy dặn dò anh phải thực hiện tốt trách nhiệm và bổn
phận của một người trai mất nước. Vở diễn thật cảm động. Cả bãi người
ngồi xem lặng phắc. Tan vở, thằng Đình đến báo cho Minh Việt biết mợ
vừa vào nhà hộ sinh đẻ em bé, mợ rất cần gặp anh. Minh Việt vội xin phép
các anh chỉ huy chạy ù lên thăm mợ. Mợ đẻ đứa em thứ năm, lại là con trai.
Mợ không vui mừng mà chỉ khóc. Minh Việt bảo:

- Mợ sinh em trai, đẹp đẽ khỏe mạnh thế kia sao mợ lại khóc?
Mợ lắc đầu:
- Không phải mợ khóc vì em bé mà mợ khóc vì thương con, Việt ạ!
Rồi mợ hỏi:
- Khi nào thì con đi?
Minh Việt bảo:
- Nghe bác Mộc nói, sáng sớm mai đoàn sẽ lên đường.
Mợ chỉ xuống phía cuối giường bảo:
- Con lấy cho mợ cái túi vải ở trong chiếc bọc kia lại đây!
Minh Việt thọc tay xuống cuối chiếc bọc mới lôi được cái túi vải con

lên. Mợ bảo:

- Của con còn nguyên vẹn cả đấy, con hãy cầm đi!
Minh Việt mở cái túi vải ra. Trong đó có một chiếc dây chuyền vàng

và một đôi lắc bạc nạm đá. Minh Việt bảo:

- Con vào chiến trường, ai cho mang những thứ này mà cầm đi? Mợ

giữ lấy mà chi tiêu cho gia đình.

Mợ cố nhoài tay ra giữ lấy vai Minh Việt, bảo:
- Vào trong ấy sống chết chẳng biết thế nào. Những thứ này của con,

nó phải theo con, mợ không giữ đâu. Nếu con không cầm, con cho ai tùy
con, mợ đã trả cho con, mợ không lấy lại nữa.

Minh Việt thấy khó xử nhưng rồi cũng nghĩ ra cách thoái thác. Anh

bảo:

- Con để cả lại cho em bé. Sau này lớn lên nó sẽ đeo.
Không ngờ mợ có vẻ cáu. Mợ gắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.