BẾN HẸN - Trang 130

- Con không cần nghỉ, - Cody đáp. Shannon nghe giọng anh vừa trìu

mến, một cách hài hước, vừa thích thú. - Chúc bố ngủ ngon. - rồi anh nói to
hơn - Chúc ngủ ngon, Texas. Chúc cô có một giấc mơ đẹp.

- Chúc ngủ ngon. - Cô nói to đáp lại, và rúc sâu thêm vào túi ngủ.

Cô mỉm cười một mình, hài lòng, nhưng không xác định được nguyên

nhân. Sau khi ông Noah đã chui vào túi ngủ. Shannon lắng nghe âm thanh
xào xạc của đêm đen trong một lát. Cô nhắm mắt, nghĩ rằng, chắc cho đến
khi Cody đã vào nhà rồi cô mới có thể ngủ được. Nhưng không ngờ cô đã
ngủ lúc nào không biết.

Có bàn tay để lên vai cô đánh thức cô dậy. Cô cựa mình, cau mày khó

chịu vì đang ngái ngủ, rồi quay đầu nhìn người nào đã quấy phá giấc ngủ
của cô. Trong bóng tối của căn lều, cô chỉ thấy một bóng đen cúi sát xuống
giường cô.

- Cái gì....? - Cô cất tiếng nho nhỏ, giọng khàn khàn ngái ngủ, nhưng một

ngón tay cứng rắn đã đè lên môi cô biểu cô nằm yên.

- Suỵt! - Khi nghe giọng của Cody, sự mệt mỏi trong người cô biến mất. -

Mặc áo bành tô và ra ngoài. Tôi sẽ chỉ cho cô xem cái này.

Không để kịp từ chối hay bất bình, bóng đen đã biến mất khỏi giường,

lặng lẽ đi ra cửa. Cô ngồi dậy thì anh đã ra ngoài rồi. Mặc dù cô nghĩ tốt
hơn hết là không nên đi, nhưng sự hiếu kỳ đã thôi thúc cô.

Cẩn thận để khỏi gây nên tiếng động làm cho ông Noah thức dậy, cô nhẹ

nhàng bò ra khỏi túi ngủ, gỡ chiếc áo ngủ dài ra khỏi các chỗ vướng trong
túi ngủ. Cố gắng tìm đồ đạc trong bóng tối là chuyện không phải dễ. Cô
phải thận trọng và từ từ di chuyển. Cô mang giầy vào, mặc áo bành tô ra
ngoài áo ngủ, rồi rón rén đi đến cửa và bước ra ngoài hành lang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.