BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 56

“Thật chứ còn gì nữa”.

Và thế đấy, bạn thân mến. Đó là căn nguyên vì sao vào hồi
ba giờ rưỡi chiều hôm đó tôi đã phải đứng khom lưng trinh
thám sân sau nhà Baker cùng thằng Garrett Anderson. Tôi
cũng không khoái trò rình rập, lén lút thế này đâu, nhưng
chỉ bằng mỗi cách này, tôi mới có thứ mà báo cáo tình hình
với bố tôi vào bữa tối.

Bọn tôi đến nơi cũng nhanh. Chuông vừa reo một cái là hai
thằng té ra khỏi trường ngay vì theo như tôi tính toán, nếu
rảo cẳng bọn tôi có thể điều tra rồi biến trước khi Juli về
nhà. Bọn tôi thậm chí còn chẳng thèm bỏ cặp sách xuống,
cứ đi thẳng dọc theo ngõ và bắt đầu trinh thám.

Thực ra cũng không cần phải kiễng chân nhòm vào sân vì
gần như có thể thấy tất tần tật mọi thứ qua kẽ hở hàng rào.
Nhưng tại thằng Garrett cứ vươn cổ lên nhòm nên tôi cũng
làm theo, mặc dù tôi biết thừa là thằng Garrett có sống ở
khu này đâu mà nó phải ngại – tôi đây này! Cái sân sau nhà
con bé Juli đúng là một bãi chiến trường. Phát choáng lên
được ấy chứ. Bụi rậm khắp nơi, ở một bên sân có cái
chuồng gà làm từ tả pí lù dây rợ và ván gỗ, cái sân thì nào
có trồng cỏ đâu, toàn là đất thịt.

Thằng Garrett phát hiện ra con chó nhà Baker đang nằm
ngủ ở hiên sau nhà giữa hai cái ghế gập nhìn không thể xập
xệ hơn. Nó chỉ con chó rồi nói: “Này, mày có nghĩ là nó sẽ
gây rắc rối gì không?”.

“Bọn mình sẽ không ở đây lâu la đến thế đâu! Mấy con gà
dẩm dớ đó ở đâu nhỉ?”.

“Có khi ở trong chuồng”, Garrett đáp, rồi nhặt một hòn đá
ném vào đống ván gỗ và dây thép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.