BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 27

- Anh ơi, anh tìm cái gì đấy ?
Hinh mải mê không hề nhìn lên, chỉ buột miệng trả lời :
- Tìm cái này.
Đối với chúng, câu trả lời ấy, làm ngứa ngáy chân tay. Nhất định cha này

mất nhẫn, dây chuyền hay hạt xoàn gì đó thôi, chúng mình mà vớ được thì
hay lắm.

Thế là cả bọn, cặp sách dồn lại một đống, nhảy vào cuộc tìm kiếm. Khi

cả một đám người bò ra sục sạo tìm kiếm thì sự lạ càng tăng lên hàng chục
lần. Người đi qua vườn hoa không bao giờ hết, dân lang thang thất nghiệp,
dân nhà quê bỏ ra thành phố kiếm cơm…đang đói rách hy vọng vớ được
một chút may mắn, những người này đi đến và không thể không hỏi:

- Tìm cái gì đấy ?
Lần này thì tụi trẻ con đã mau miệng trả lời :
- Tìm cái này !
Câu này đối với người lớn làm ngứa ngáy đầu óc. Thế là họ bỏ cả gồng

gánh, xe cộ, nhảy vào quảng trường.

Rồi tiếp đến... Bây giờ là dân xích-lô, ba gác, dân ăn xin, trẻ mồ côi bán

báo, dăm cô điếm, đám bụi đời móc túi nghe tin cũng tìm đến.

- Tìm cái gì đấy ?
- Tìm cái này.
Mả mẹ chúng nó, giấu như mèo giấu cứt. Nhất định là hạt xoàn, ru-bi, có

lẽ tối qua tụi đào đá đỏ qua đây đánh nhau đổ ra một bị đá đỏ không chừng.
Mẹ chúng nó, ông mà biết trước, ông rào lại, ông đuổi tất. Ông kia được
một viên rồi hả , bắt nộp phạt, chúng mày !

Cứ thế...
Và số người hy vọng có một chút no ấm bò lê trên vườn hoa để tìm vật

báu, đến lúc này đã đông như đàn kiến.

Hinh chợt nhận ra tiếng ồn của đám đông và anh ngạc nhiên đứng nhìn

họ. Hoá ra thiên hạ đang bu lại xung quanh mình. Một lúc sau anh sẽ có
được thiên hạ. Hinh sung sướng đến rơm rớm nước mắt và mãn nguyện ra
về.

Cái đám đông ấy cứ như dòng nước trong lòng sông, trôi đi chứ không

cạn. Người đến trước thất vọng ra về trước, người đến sau thất vọng ra về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.