người. Người là nguồn ánh sáng dẫn dắt chúng con…Lũ chúng sinh con
khao khát được gặp Người…"
Thế rồi, như sự linh nghiệm của lời nguyện cầu, một đêm giông tố bão
bùng đất trời như trong cơn đau sinh nở, Hinh đã lên chín tầng Thánh địa để
được gặp đấng Chí linh.
Bắt đầu là một ngọn nến, ánh lửa dịu ấm, toả một quầng sáng hình nón.
Vầng sáng ấy toả hào quang, tia hào quang không thẳng mà có hình gấp
khúc. Cuối cùng ở trung tâm vầng sáng ấy hiện ra khuôn mặt kiều diễm của
một cô gái tóc vàng.
- Kính thưa…Hinh bàng hoàng thốt lên.
- Không phải ! – cô gái mỉm cười độ lượng – Tôi chỉ là sứ giả của đấng
Lập đạo. Anh có lời thỉnh cầu gì gấp lắm không ? Người đang bận, việc
hành đạo chỉ ở bước khởi đầu.
- Kính thưa, tôi là người của xứ Nhọc nhằn tăm tối…
- Thôi, anh không cần phải nói, chàng trai ạ, người xứ Nhọc nhằn có
khát khao ánh sáng thì việc hành đạo mới càng được dễ dàng. Đây anh cầm
lấy, theo Đạo thư này, anh sẽ tìm được chân lý.
Vị sứ giả trao cho Hinh Đạo thư quý giá ấy rồi nhỏ dần, nhỏ dần cho đến
khi chỉ còn như một cái chấm chính giữa vầng hào quang rồi biến mất giữa
bao la. Hai tay đỡ cuốn sách trước trán, Hinh vẫn quỳ và thành kính đặt lên
đó một cái hôn, rồi anh run run dở ra đọc :
"Hãy đi về phía Nam theo con đường một bên là cây và một bên là nước,
cuối con đường có quán bia hơi và thịt chó ; đừng nhìn vào chốn đam mê ấy
và đi thật chậm. Dọc đường sẽ có người hỏi :"Có đi không ?" thì đừng đi.
Đó cũng là người cần lao chứ không phải ma quỷ cám dỗ, nhưng phải đành
từ chối. Đi tiếp, sẽ gặp một ki-ốt sách báo nên rẽ trái, trước mặt đã là vườn
hoa nhỏ. Bây giờ anh phải khom người xuống, đi chậm bước từng bước
một, mắt nhìn xuống mặt đất để "tìm cái này". Cứ thế…chỉ cần một lúc
sau,anh sẽ có được thiên hạ."
Hinh ấp cuốn Đạo thư vào ngực tức tưởi : "Trời ơi, bảo bối, bảo bối…".
Hinh sung sướng hét toáng lên. Tiếng anh vang rất to trong đêm và lúc ấy
Hinh mới biết mình vừa qua một giấc mơ. Nhưng trời ơi, tại sao những điều
anh nung nấu trong tâm can bấy lâu nay lại được giải đáp trong mơ. Anh