BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 306

nàng đã từng nhận tiền của bất kỳ ai trước ông). Ông không thể đào sâu ý
nghĩ ấy, bởi vì vừa lúc ấy, một cơn lười nhác tinh thần bẩm sinh và thường
xảy ra từng đợt cách quãng, chợt đến đúng thời điểm, dập tắt mọi ánh sáng
trong trí năng của ông, cũng đột ngột như về sau này, vào thời kỳ khắp nơi
đã điện khí hóa, người ta có thể tắt phụt điện trong một ngôi nhà. Suy nghĩ
của ông rờ rẫm một lúc trong bóng tối, ông nhấc mục kỉnh, lau mắt kính,
đưa tay lên chùi mắt và chỉ thấy lại ánh sáng khi đối diện với một ý nghĩ
hoàn toàn khác, cụ thể là tháng sau, phải cố gửi cho Odette sáu hoặc bảy
nghìn quan, thay vì năm nghìn, để gây bất ngờ và vui thích cho nàng.

Những tối không ở nhà đợi giờ gặp lại Odette ở nhà Verdurin hay, thoải

mái hơn, ở những tiệm ăn mùa hè mà họ ưa thích ở Rừng Boulogne và nhất
là ở Saint – Cloud, ông đến ăn ở một trong những nhà hàng sang trọng mà
dạo xưa ông là khách thường xuyên. Ông không muốn mất liên lạc với
những người mà biết đâu một ngày nào đó có thể giúp ích cho Odette và
trong khi chờ đợi, nhờ họ, ông có thể luôn luôn làm hài lòng nàng. Thêm
nữa, bao lâu nay quen với môi trường giao tế, với xa hoa, khiến ông coi rẻ
nó đồng thờ lại thấy cần nó, thành thử từ khi mà, dưới mắt ông, những căn
nhà nhỏ hẹp khiêm tốn nhất cũng hoàn toàn ngang tầm với những tòa nhà
tráng lệ nhất, giác quan của ông đã quen với loại dinh cơ tráng lệ đến nỗi
ông cảm thấy hơi khó chịu khi thấy mình trong những căn nhà nhỏ hẹp. Ông
có cùng một niềm trân trọng – y hệt nhau đến mức họ hẳn không thể tin vậy
– đối với cái đám tiểu tư sản đã mời ông lên khiêu vũ ở tầng 5, cầu thang D,
chiếu nghỉ bên trài, cũng như đối với nữ Công tước Parme

175

, người mở

những vũ hội đẹp nhất ở Paris. Nhưng ông không có cảm giác dang dự một
vũ hội khi đứng cùng với các cha cố trong phòng ngủ của nữ chủ nhân và
hình ảnh những chậu rửa mặt phủ đầy khăn, những chiếc giường bị biến
thành nơi gửi đồ và những áo khoác và mũ chất đống trên mền trải giường,
khiến ông thấy ngột ngạt, y hệt cái cảm giác mà ngày nay, cái mùi của một
bấc đèn đã cháy thành muội than hay một đèn ngủ lên khói có thể gây cho
những người đã hai mươi năm nay quen với điện. Hôm nào ăn tối ở thành
phố, ông sai thắng ngựa vào xe lúc bảy rưỡi, ông vừa mặc quần áo vừa nghĩ
đến Odette và như vậy, không cảm thấy cô đơn với việc không ngừng nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.